Lộc Tiểu Ngải đứng ở đích, ngẩng đầu nhìn ra phía xa với tâm trạng đặc biệt lo lắng. Các vận động viên lần lượt chạy từ xa đến, bóng của họ thay đổi từ mờ mờ sang rõ ràng, tiếng la hét ở bên cạnh dần vang lên.
Cô nắm chặt tay, không cần biết người trên đường chạy có nghe thấy cô không, cô tiếp tục cao giọng hét lên "Cố lên", giọng nói của cô dù nhẹ nhàng nhưng vào lúc này lại rất có uy lực.
Khi thấy Lục Thời Xuyên là người đầu tiên xông lên, cô mừng rỡ nhảy dựng lên, lông mày tràn đầy vui mừng, giống như một dòng sông đầy sao lấp lánh trên bầu trời.
Giữa những tiếng hô vang, Lộc Tiểu Ngải dù đã cố hết sức nhưng lại cảm thấy giọng mình ngày càng kém nổi bật.
Nhưng cô cảm nhận được Lục Thời Xuyên đã nghe thấy tiếng hét của cô, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh có thể biết được.
Có lẽ đó là thần giao cách cảm, cô luôn thích dùng cách giải thích này.
Lộc Tiểu Ngải vẫn lo lắng khi ánh mắt của anh trùng xuống, sao anh lại không tập trung, lỡ như vì chuyện này mà bỏ lỡ hạng nhất thì sao.
Nhưng sự thật đã chứng minh những lo lắng của cô hoàn toàn không cần thiết, số lượng bài tập (chạy bộ) hàng ngày của Lục Thời Xuyên đã vượt xa những người khác, cộng với với khoảng thời gian tập luyện gần đây, anh đã dễ dàng vượt xa người ở vị trí thứ hai.
Các nữ sinh đã tạo thành một nhóm lớn vây quanh chờ sẵn ở đích. Dáng người Lộc Tiểu Ngải nhỏ nhắn lại không có nhiều sức lực, gần như bị ép ra phía sau.
Lần đầu tiên cô nhận ra sự nhiệt tình của các nữ sinh trong trường cao đến vậy.
Cô mới vào trường học một tháng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhưng chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Ah... Hồi học sơ trung, Lục Thời Xuyên thường xuyên bị các nữ sinh đuổi theo phía sau hoặc bị bao vây phía trước.
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy Lục Thời Xuyên có chút đáng thương.
Anh là một người trầm lặng đến mức không bao giờ nói nhiều hơn một câu, có lẽ anh đã muốn thoát ra khỏi "vòng vây" này từ rất lâu rồi.
Cô nghĩ lại điều này, cảm thấy rất tự tin cô tốt hơn bất kỳ cô gái nào, bởi vì cô không bao giờ làm phiền Lục Thời Xuyên đến như vậy, hai người đã biết nhau nhiều năm như vậy, cho dù đôi khi cô có quấy rầy anh, nhưng sẽ không bao giờ làm phiền Lục Thời Xuyên.
Ơ... sao vô cớ cô lại so sánh bản thân với họ chứ.
Nhưng khi Lục Thời Xuyên hờ hững lịch sự từ chối chai nước từ cô gái trước mặt, vừa đi tới chỗ cô vừa cúi đầu nhìn xuống, Lộc Tiểu Ngải cong mí mắt, vẻ mặt vui vẻ đi qua, cầm chai nước rất lâu cũng không ngại khen ngợi hết lời, từ "Em luôn biết anh là người giỏi nhất" đến "Chạy 1000m là một việc tầm thường với anh, trong trận chung kết anh hãy tiếp tục phát huy", trông cô có vẻ còn phấn khích hơn Lục Thời Xuyên nhiều.
Lục Thời Xuyên cảm thấy thích thú trước vẻ ngoài phấn khích, vui sướng của cô.
Lộc Tiểu Ngải mừng rỡ nhưng đột nhiên không tìm được câu nào nên phải lặp đi lặp lại mấy câu này, theo bản năng vươn hai tay ra muốn ôm Lục Thời Xuyên, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền to đôi mắt to tròn ra, ánh mắt chậm rãi chuyển sang phía bên cạnh, đột nhiên phát hiện rất nhiều người đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Tay cô cứ như vậy đông cứng lại, nở một nụ cười gượng gạo vì xấu hổ, lập tức cúi đầu bỏ hai tay xuống, dùng mái tóc dài cố gắng che đi khuôn mặt của mình, khẽ nói với Lục Thời Xuyên vài lần: "Đi đi đi đi đi đi."
Lục Thời Xuyên "ừm" một tiếng, giương mắt liếc nhìn mấy người xung quanh đang quan sát, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta bất giác lùi lại, không ai dám tò mò mà lén lút theo dõi.
Lộc Tiểu Ngải hoảng sợ tăng tốc, khẽ liếc Lục Thời Xuyên một cái, nhưng thấy anh vẫn không có chút khẩn trương nào, trong lòng có chút áy náy.
Cô sợ hãi khi bị nhiều người vây quanh, chính vì lý do này nên lúc mới đi học cô không nói với những người khác cô quen biết với Lục Thời Xuyên, nhưng bây giờ cô cảm thấy phía sau luôn có người đang nhìn chằm chằm mình, khiến cô rất không thoải mái.
Nhưng cô cũng cảm thấy Lục Thời Xuyên vừa mới chạy hết 1000m, không nên thúc giục anh rời đi, vì vậy cô cúi đầu, thở dài lo lắng, chuyển hướng chú ý xuống con đường dưới chân.
Mặc dù đang đi đến phía trước nhưng Lộc Tiểu Ngải không ngẩng đầu lên nhìn xem mình sẽ đi đâu, chỉ cần "thoát" khỏi nơi xấu hổ này càng sớm càng tốt.
Mãi cho đến khi Lục Thời Xuyên nhắc nhở "đi bên phải", cô mới nhận ra bản thân suýt đi vào hố nhảy xa, nếu bước vào hố cát thì thật sự rất xấu hổ.
Cô gái nhỏ thấy mình đã đi khá xa rồi, lấy dũng khí nhìn lại, thấy đám người vừa tụ tập hầu như đã tản ra, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, giảm tốc độ, đi dạo cùng Lục Thời Xuyên.
Gần địa điểm thi đấu luôn có rất nhiều bạn học tập trung, những nơi khác thì hơi vắng, có ít người, Lộc Tiểu Ngải mới có thể cảm thấy thoải mái hơn, đưa nước cho anh nhẹ giọng hỏi: "Thời Xuyên, uống không?"
Cô cảm thấy hôm nay mình có chút không được bình thường, nhịp tim lúc này của cô vẫn còn hơi nhanh, "thình thịch" vang lên trong ngực trái của cô, giống như cô vừa chạy hết 1000m.
Cô hay lo lắng khi bị nhiều người theo dõi, nhưng điều này không kéo dài quá lâu, mặt cô vẫn luôn hơi nóng.
Lộc Tiểu Ngải nghĩ một lúc, kinh ngạc cầm chai nước trên tay, ánh mắt nghi hoặc đặt trên chai nước, hai mắt to chớp chớp, thở dài, đưa nó cho anh.
Cô cầm chai nước này trong tay đã một lúc lâu, trước khi bị Lục Thời Xuyên uống hết, nước đã hơi ấm rồi.....
Lộc Tiểu Ngải nghĩ nghĩ, cuối cùng đi đến kết luận - chắc chắn cô không hợp với Đại hội thể thao này.
Đầu tiên, Lục Thời Xuyên nhìn thấy quyển tiểu thuyết về tổng giám đốc, sau đó bị mọi người nhìn khi đang vui mừng vì thành tích chạy của anh. Hôm nay, cô đã quen thuộc hơn với 3 từ "phòng y tế".
Lục Thời Xuyên im lặng nhìn cô một lúc, dùng ngón tay thon dài mở nắp chai, lông mi rũ xuống, hầu kết của anh lăn lên lăn xuống.
Sau đó, khi nắp chai va vào miệng chai, Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Anh uống xong rồi."
"Ừ." Lục Thời Xuyên nhàn nhạt trả lời.
Lộc Tiểu Ngải đứng từ xa quan sát khán đài, vì khoảng cách quá xa nên cô không thể nhìn thấy rõ, lo lắng bản thân đã ra ngoài lâu như vậy sẽ có người đến kiểm tra lại, như vậy cô sẽ rất khổ sở, không thể che giấu nữa.
"Cái đó, Thời Xuyên."
Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nói: "Hay để em về trước, đợi đến trận chung kết gặp anh, được không?"
Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.
"Không phải, nếu có người đến kiểm tra." Lộc Tiểu Ngải tưởng anh không đồng ý, liền kéo góc áo anh lắc lắc vài cái: "Nếu thấy em..."
Ừm... cô đột nhiên nhớ lần trước anh là người đến kiểm tra.
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy vừa rồi vì nhiều chuyện nên có lẽ cô có chút bối rối, dừng lại nói: "Anh có thể
giả bộ như không nhìn thấy, phải không?"
Trước khi Lục Thời Xuyên có thể nói, cô đã đưa ra quyết định: "Chắc chắn không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ đối với anh. Hơn nữa, anh cũng ra đây để đi cùng em đúng không?"
Ngay khi nói xong, cô nhẹ nhàng "Hả" một tiếng muốn xác nhận ý kiến của Lục Thời Xuyên một lần nữa.
"Ừ." Lục Thời Xuyên đáp.
Lộc Tiểu Ngải vô cùng vui vẻ mà nhảy cẫng lên, dường như lần đầu tiên cô cảm nhận được lợi ích của việc "đi cửa sau", mở to mắt: "Ơ, Thời Xuyên, bây giờ chúng ta đi chơi ở đâu?"
Vẫn còn lâu mới đến trận chung kết, cô thấy chỉ đứng nói truyện trong sân thể dục, thấy vô cùng nhàm chán, cuối cùng muốn ra ngoài.
"Này, anh nói đi." Lộc Tiểu Ngải đợi hồi lâu, không nghe được câu trả lời nên thúc giục.
Cô không biết nên tất nhiên ném câu hỏi này cho Lục Thời Xuyên.
"Đợi lát nữa."
Ánh mắt Lục Thời Xuyên rơi xuống người cô, sau khi chạy 1000m giọng anh có chút khàn khàn: "Còn một chuyện."
"Chuyện gì?"
Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc nhìn anh, có quá nhiều việc phải làm sao, sao mà anh lại bận rộn như vậy.
"Em còn chưa ôm anh."
Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, ánh mắt ôn nhu, giọng nói thản nhiên như thường.
"... Hả?"
Lộc Tiểu Ngải sững sờ một lúc mới hiểu anh đang nói gì - vừa rồi khi anh về đích đầu tiên, cô rất phấn khích suýt chút nữa xúc động ôm chặt lấy anh, nhưng đột nhiên từ bỏ ý định vì ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác.
Cô vô thức "Ồ" một tiếng, lập tức giơ tay lên, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Lục Thời Xuyên, cuối cùng chỉ nắm lấy góc áo anh.
"Hử?" Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng vén sợi tóc hơi bù xù của cô ra sau tai, vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Ở đây không có ai nhìn."
Lục Thời Xuyên không nói lời gì khác nhưng Lộc Tiểu Ngải luôn cảm thấy anh đang lôi kéo cô làm điều gì đó.
Mặc dù đúng là như vậy nhưng cảm giác hơi khác thường.
Nhưng khi cô nhìn Lục Thời Xuyên, vẻ mặt anh vẫn như trước, giống như đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường, anh đưa ra yêu cầu này là điều hiển nhiên.
Lộc Tiểu Ngải do dự hồi lâu, thời gian trôi qua, Lục Thời Xuyên vẫn yên lặng nhìn cô, không nhúc nhích cũng không nói gì.
Nhưng cô hơi hoảng sợ một chút, trước khi cảm giác nóng bừng trên má quay trở lại, ngón tay cô nắm lấy góc áo anh siết chặt hơn vài phần.
Một lúc sau, không đợi Lục Thời Xuyên nói, trong lòng có chút than thở, có chút bất lực, cô giơ tay nghiêng người ôm anh một cái.
Lộc Tiểu Ngải nghĩ ngợi lung tung, cho là vì ăn mừng nên vỗ lưng anh một cái rồi lại cọ vào người anh, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Phải ngoan."【Bản raw ghi "Cư xử luôn đi" không có bản cv nên bịa bịa:))】
Tuy nhiên, giọng nói trong không trung vẫn chưa tan đi, Lục Thời Xuyên chưa hé môi đáp lại, nhất thời cô đã ngây người.
Cô nghe thấy rõ ràng tiếng "bùm" phát ra từ khoang ngực, càng lúc càng lớn, một loại cảm giác trước nay chưa từng có dần dần lan tỏa lên toàn thân cô.