Cửa bị vỗ ầm vang dội.
Hạ Tử THường đi đến trước cửa, tới chỗ then cửa, bỗng nhiên mở cửa.
Thiếu nữ ngoài cừa vừa giơ chân chuẩn bị đạp cửa bỗng nhiên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
“Hạ Tử Thường ngươi ở bên trong không biết lên tiếng hay sao? Ngươi là quỷ à?” Thiếu nữ miễn cưỡng ổn định thân hình, hướng về phía Hạ Tử Thường trừng mắt quát.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn thiếu nữ mặc bộ váy hồng rực trước mặt, Hạ Tử Thường vẫn không có ký ức của nguyên chủ, cũng không biết nàng ta là ai, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được người đến không có ý tốt.
Lại nhìn dáng dấp của thiếu nữ cũng không tệ, chỉ là giữa chân mày hiện ra nét chanh chua, lúc mày gương mặt bôi phấn trác tang âm trầm, giống như Hạ Tử Thường thiếu tiền nàng không chịu trả.
“Ngươi có chuyện gì?” Hạ Tử Thường hỏi thẳng.
Thiếu nữ phía trước liếc nhìn Hạ Tử THường, nói: “Hạ Tử Thường, ngươi tái ao nửa ngày rồi mới chịu mở cửa? Hình như vừa rồi ta có nghe tiếng nam nhân nói chuyện trong viện của ngươi,ngươi có phải hay không đang trộm giấu nam nhân trong nhà?”
Vừa nói, thiếu nữ vừa một bộ nhìn vào bên trong viện.
“Ngươi nghe lầm rồi.” Hạ Tử Thường bình tĩnh nói.
“Lỗ tai ta rất thính.” Thiếu nữ khăng khăng khẳng định.
“Vậy ngươi đi vào kiểm tra đi.” Hạ Tử Thường chủ động tránh đường.
Thiếu nữ lại đứng tại chỗ không hề động đậy.
Cái Tứ hợp viện này nổi tiếng là có ma, đứng ở cửa thôi mà nàng ta đã cảm thấy gió âm lạnh thổi từng trận, nàng mới không cần dính vào xúi quẩy!
Hừ, Hạ Tử Thường này đúng là kẻ muốn tiền không muốn mạng mà, dạng nhà này mà cũng dám mua.
“Nếu như ngươi không có chuyện gì, vậy thì mời ngươi rời khỏi đây. Ta muốn đóng cửa.” Hạ Tử Thường không có nửa phần hảo cảm với thiếu nữ trước mắt này, không có tâm tư rảnh rỗi bồi nàng chào hỏi, làm bộ dáng muốn đóng cửa tiễn khách.
“Aiii!” Thiếu nữ tiến lên một bước, chắn giữa hai cánh cửa, ánh mắt căm ghét nhìn về phía Hạ Tử Thường, dùng giọng điệu khinh bỉ mà nói tiếp: “Ngươi đợi ta nói hết lời! Hạ Tử Thường ngươi đừng tưởng rằng ta tốt bụng rảnh rỗi đến tìm ngươi, là cha mẹ kêu ta đến tìm ngươi, gọi ngươi buổi trưa nay về nhà ăn cơm.”
Theo kiểu nói của nàng ta, Hạ Tử Thường liền biết rõ thân phận của nàng ta.
Nguyên lai nàng ta là nữ nhi của Cổ thị, Hạ Hiểu Nguyệt.
Ánh mắt sâu như hàn đầm sâu ngàn dặm loé lên tia thâm trầm, Hạ Tử Thường đương nhiên sẽ không cho là Cổ thị cùng với người cha tiện nghi kia của nàng lương tâm trỗi dậy, bọn họ chính là biết việc bây giờ nàng vừa mua nhà, nháta định cho rằng trong tay nàng có tiền, kêu nàng về ăn cơm là giả, mời “lão tiền” đến nhà mới là thật.
“Ta biết rồi, ngươi cứ về trước đi.” Hạ Tử Thường nói xong, liền trực tiếp hung hang đem tay Hạ Hiểu Nguyệt đẩy ra, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Hạ Hiểu Nguyệt suýt chút nữa bị Hạ Tử Thường đẩy ngã, nhìn của lớn trước mặt đóng chặt, tiếp đó liền điên cuồng mà đập cửa.
“Hạ Tử Thường, ngươi dám đem ta đẩy ra! Ngươi mau mở cửa cho ta!”
Nàng từ trước đến nay chưa bao giờ chịu nhục như vậy.
Luôn luôn là nàng khi dễ Hạ Tử Thường, chưa từng có chuyện Hạ Tử Thường khiến cho nàng bị thua thiệt.
Không ngừng đạp cửa, miệng Hạ Hiểu Nguyệt không ngừng hung hổ mắng chửi, càng mắng càng khó nghe.
“Hạ Tử Thường, ngươi có nghe hay không? Ngươi là đồ tiện nhân bị vạn người cưỡi,! Ngươi nhanh mở cửa cho ta, mau xin lỗi ta,…..”
Người đi ngang qua Tứ hợp viện, thấy Hạ Hiểu Nguyệt điên cuồng gõ của một bên không ngừng hô mắng, đều ném cho nàng ta ánh mắt khác thường.
Cái tiểu cô nương Hạ gia này, miệng mồm vẫn chua ngoa như vậy.
Một cô nương của gia đình nho nhỏ, như thế nào mà miệng lại bẩn như vậy?
Không để ý đến những ánh mắt khác thường, đang lúc Hạ Hiểu Nguyệt càng mắng càng hăng, cửa bỗng nhiên được mở ra, một chậu nước lạnh hất thẳng vào mặt nàng ta.