Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Thường bị âm thanh đốn củi trong viện truyền tới đánh thức.
Đại khái là do cuối cùng đổi sang môi trường thoải mái hơn, ba tiểu bánh bao vẫn còn đang ngủ, Hạ Tử Thường nhẹ nhàng lần lượt trên mặt ba bánh bao nhỏ hôn lên một cái, sau đó rón rén mạc quần áo rời giường.
Đi ra cửa phòng, liền thấy nam nhân đang đốn củi trong sân.
Một thân trường bào màu đen đem dáng người nam nhân cao ráo càng thêm thon dài như ngọc thụ, tóc đen dùng mộc quan buộc lên, đổi một thân trang phục đơn giản, lại vẫn khó che đi khí chất tự phụ như cũ.
Ống tay áo vén lên một đoạn, lộ ra một đoạn ngắn cánh tay, Hạ Tử Thường có thể nhìn rõ gân xanh cùng xương cốt trên cánh tay bạo khởi kia.
Dương quang vảy vào thân Hiên Viên Dạ Lan, dường như vì hắn mà dát lên một tầng ánh sáng lung linh.
“Hạ cô nương, chào buổi sáng.” Hiên Viên Dạ Lan buông xuống lưỡi búa trong tay, hướng Hạ Tử THường lên tiếng chào hỏi.
“khụ khụ…. Chào.” Trong đầu Hạ Tử Thường vừa rồi lại lơ đãng hiện lên cảnh tượng khuôn mặt Hiên Viên Dạ Lan gần như dán sát vào mặt nàng nói chuyện ngày hôm qua, bây giờ nghĩ lại, nàng vẫn còn cảm thấy nóng mặt.
“Xem ra thân thể ngươi hồi phục không tệ.” Hạ Tử Thường lại nói, nam nhân này đều có khí lực đốn củi, “ngươi dự định khi nào thì rời đi?”
“Không dối gạt Hạ cô nương, bây giờ tình thế kinh đô đặc biệt phức tạp, tại hạ cảm thấy cuộc sống nơi đây rất thích hợp tu dưỡng, chuẩn bị ở đây tu dưỡng thân thể một thời gian rồi mới trở về.” Hiên Viên Dạ Lan nói, nhanh chóng lấy trong ngực ra một túi gấm, sau khi đi đến trước mặt Hạ Tử thường, liền mở ra, “đây là thù lao tại hạ gửi Hạ cô nương, tại hạ ăn không nhiều, chỉ cần Hạ cô nương làm nhiều thêm một bát cơm là được.”
Hạ Tử Thường tuỳ ý liếc qua túi gấm, ánh mắt lập tức trở nên sáng rực.
Bên trong túi chứa không ít vàng lá!
Là vàng lá a!
Cái gì mà bạc vàng, nàng thật sự là khó mà kháng cự a!
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng vẫn còn một sở thích nho nhỏ là tham tiền, thật sự không đổi được!
Thấy ánh mắt Hạ Tử Thường dừng trên kim quang long lánh của vàng lá, Hiên Viên Dạ Lan bất động thanh sắc giương môi lên, “những thứ vàng lá này, hẳn là đủ cho tại hạ ở lại một tháng. Mặt khác, Hạ cô nương cứ việc yên tâm, nếu có người đến tìm Hạ cô nương gây phiền phức, tại hạ nhất định sẽ bảo hộ cô nương chu toàn, hơn nữa, chỉ cần những người kia quấy rầy đến sinh hoạt của Hạ cô nương, tại hạ lập tức sẽ rời khỏi đây.”
Lời nói này có thể nói là vô cùng có thành ý.
Hạ Tử Thường cảm thấy nếu như nàng lại cự tuyệt, ngược lại là lộ ra nàng quá hà khắc rồi.
“Gặp nhau là duyên, Hiên Viên công tử muốn ở chỗ này mấy ngày, vậy thì cứ ở đi. Bất quá nói trước thì tốt, cơm ở chỗ này của ta chỉ có rau dưa, không có sơn hào hải vị.” Hạ Tử Thườn nói.
Thật vậy
Gặp nhau là duyên, nàng mới không phải vì vàng lá đâu!
Hiên Viên Dạ Lan gật đầu một cái, cười nhạt nói: “Hạ cô nương ăn cái gì, tại hạ liền ăn cái đó.”
Hắn cảm thấy trù nghệ của tiểu nữ nhân này, thật sự không tệ.
So với đầu bếp của Vương phủ, làm đồ ăn còn ngon hơn.
Hạ Tử Thường vừa đem túi gấm cất kỹ, đang chuẩn bị nói gì đó với Hiên Viên Dạ Lan, cửa lớn bên kia đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa.
“Hạ Tử Thường! Ta biết ngươi đang ở trong! Ta nghe thấy ngươi nói chuyện! Nhanh mở cửa ra cho ta!”
Nghe giọng rất xa lạ, khiến Hạ Tử Thường nhướng mày.
Nàng hướng Hiên Viên Dạ Lan đưa mắt liếc qua một cái, hắn lập tức bước nhanh về phía sương phòng.
Chờ hắn tiến vào trong sương phòng, đóng kỹ cửa phòng, nàng mới hít sâu một hơi, đi về hướng cửa chính trong sân.
“Ngươi đừng trốn bên trong không ra! Hạ Tử Thường! Ngươi có nghe hay không! Nhanh mở cửa ra cho bản cô nương!”