Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 564: Thúy Vân, cậu tuyệt lắm



“Bạn học Tô Kim Thư, em có chịu lên hay không?”

Sắc mặt viện trưởng Vương trầm xuống, giọng nói mang theo uy nghiêm không cho từ chối.

Sau đó các học viên dưới bục cũng bắt đầu phàn nàn: “Đúng đó, không muốn lên thì cứ thẳng thừng từ chối đi, hoặc là thừa nhận làm không được là được rồi mài”

“Phải rồi, đứng đây làm chỉ rồi không nói gì? Vậy không phải là đang làm lỡ thời gian của chúng ta sao?”

“Tôi thấy cái gọi là học sinh giỏi cũng chỉ có thế mà thôi.”

Tiếng mọi người nghị luận càng lúc càng lớn, ngay lúc này đột nhiên có một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Viện trưởng Vương”

Mọi người đều quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy Lâm Thúy Vân đứng lên: “Viện trưởng Vương, hai ngày trước Tô Kim Thư ngã bị thương ở chân, tuy là nói bây giờ đã đỡ hơn một chút nhưng trên đầu gối còn có vết thương, cậu ấy không thể biểu diễn được, hay là để em thay cậu ấy đi”

Tô Kim Thư nhìn sang Lâm Thúy Vân băng ánh mắt cảm kích.

Viện trưởng Vương cau mày: “Hóa ra là bị thương à, Tô Kim Thư, em bị thương thì cứ nói thắng, không phải miễn cưỡng, biết chưa?”

Tô Kim Thư gật đầu: “Dạ”“

“Lâm Thúy Vân, em đã xung phong vậy thì em lên đi!”

Lâm Thúy Vân tự tin tràn đầy lên bục, cô ấy chuẩn bị một chút cảm xúc.

Dựa theo yêu cầu của viện trưởng Vương, lúc tỏ tình bị từ chối, còn bị nam sinh mình crush đẩy ra rồi trực tiếp ngã ngồi trên đất.

Bài kiểm tra này không chỉ đơn giản là kiến thức cơ bản của đấu vật, mà cả cách diễn đạt cũng rất quan trọng.

Sau khi nhìn thấy Lâm Thúy Vân bước lên bục, trên mặt những học viên có mặt ở đây đều lộ ra vẻ khinh thường.

Phải biết rằng thành tích văn hóa của Lâm Thúy Vân trước đó vẫn luôn không đạt tiêu chuẩn, sau này chẳng biết chuyện gì xảy ra mà đột nhiên đạt ngay ranh giới của bài thi.

Thành tích văn hóa kia cô cùng thê thảm, e rằng bài chuyên ngành cũng chẳng khá hơn là baot Ngay lúc mọi người đang đợi chê cười Lâm Thúy Vân thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt mới còn cười hì hì, trong nháy mắt đã suy sụp xuống.

Cô ấy cúi đầu lấy chút cảm xúc rồi chậm rãi mở mắt.

Trong đôi mất kia tràn ngập vẻ bất an và lúng túng, thể hiện sự căng thẳng và chờ mong của cô gái rất thuần thục.

Đầu ngón tay thon dài xoắn xuýt lại, môi dưới khẽ cần, những cảm xúc trong mắt vậy mà đều là diễn.

Viện trưởng Vương đang ở kế bên phụ cô: “Thật xin lỗi, cậu quả thực là một cô gái tốt, là tôi không xứng với cậu.”

Chỉ mấy từ ngắn gọn như vậy nhưng dường như trong nháy mắt lại dập tắt sự chờ mong của Lâm Thúy Vân.

Đôi mắt vốn ánh lên tia hy vọng lập tức ảm đạm đi.

Toàn thân cô vô lực, không dám tin lui về sau vài bước, đôi môi khe khẽ run rẩy.

Sau khi đau lòng mấy giây, đáy mắt cô ấy lại hiện lên một tia mong đợi, có chút vội vàng.

mở miệng: “Đàn anh, anh không hài lòng với em chỗ nào, em có thể sửa! Em biết, có lúc em có hơi tùy hứng, cũng có chút hấp tấp, nhưng nếu như anh không thích, em có thể sửa…”

Lúc nói những lời này, trong ánh mắt hiện lên tia sáng vụn vỡ.

Sự lo lắng cũng như vẻ thiết tha được cô ấy thể hiện một cách rất tinh tế chỉ qua một vài hành động rất nhỏ.

Viện trưởng Vương đưa tay đẩy cô ra: “Đủ rồi! Một cô gái như cậu không thể có chút tự hiểu mình sao? Cậu không có tự tôn à? Quấn quýt lấy tôi như thế thì thú vị lắm sao!”

Lâm Thúy Vân bị ông ta đẩy lùi về sau hai bước, hụt chân rồi trực tiếp ngã xuống đất.

Cô ngã khuyu trên đất, một hồi cũng không đứng lên.

Đầu cúi xuống, bóng lưng có vẻ tuyệt vọng mà bi thương, chỉ một lát sau liền có những giọt nước mắt nóng hổi chảy từ trong hốc mắt, rơi xuống mu bàn tay, nhưng cũng đồng thời đập vào trong lòng những người đang xem ớ bên cạnh.

Ngay cả viện trưởng Vương ở kế bên cũng vô cùng kinh ngạc, lúc nãy vốn dĩ ông để Lâm Thúy Vân lên biểu diễn cũng chỉ là tiện miệng mà thôi.

Ông thật sự không ngờ kỹ thuật diễn của Lâm Thúy Vân lại vững chắc như thế.

“Thúy Vân, cậu tuyệt lắm!”

Tô Kim Thư là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay cho cô ấy.

Cô vẫn luôn biết kỹ năng của Lâm Thúy ‘Vân không tệ nhưng đây là lần đầu tiên cô chân chính biết được cô ấy thuần thục như thế, biểu diễn không chê vào đâu được.

Đây căn bản không giống thực lực mà một học viên khoa biển diễn còn chưa tốt nghiệp có thể có được.

Nếu sau này Lâm Thúy Vân có thể nhận được một kịch bản tốt thì con đường diễn xuất của cô ấy tuyệt đối rất có triến vọng!

Trong lúc nhất thời, những bạn học khác trong lớp cũng bị màn diễn xuất thực lực tuyệt đối kia của Lâm Thúy Vân thuyết phục.

“Lâm Thúy Vân, cậu diễn tuyệt lắm!”

“Quả thực là nữ thần!”

Ngay cả viện trưởng Vương ở bên cạnh cũng không nhịn được gật đầu cười theo: “Lâm Thúy Vân, diễn xuất của em rất xuất sắc.”

Lúc này Lâm Thúy Vân mới thu lại cảm xúc rồi đứng dậy.

Cô ấy ngẩng đầu lau đi nước mắt trên mặt, nụ cười vô cùng sáng lạn: “Cảm ơn sự khích lệ của viện trưởng Vương, hy vọng bài bảo vệ tháng sau ngài có thể ra tay đánh khẽ”

Viện trưởng Vương mỉm cười: “Con người của tôi có tiếng là công chính nghiêm minh, sẽ không thiên vị”

Lúc Lâm Thúy Vân đi xuống bục giảng thì bị Tô Kim Vân kéo tay lại: “Thúy Vân, cậu đỉnh lắm”

Lâm Thúy Vân đắc ý dạt dào: “Điều đó là đương nhiên! Còn không xem mình là ai.”

Tô Kim Thư cười khúc khích: “Lúc nấy nhớ tới cái gì đó phải không?”

Vẻ mặt Lâm Thúy Vân không thể tin: “Kim Thư, cái này mà cậu cũng đoán ra được. Được rồi, mình thừa nhận, thật ra vừa rồi mình nghĩ đến Lục Mặc Thâm, nghĩ đến cảnh anh ấy toàn thân đầy máu năm bên cạnh vách núi nhưng vẫn giữ lấy mình, dịu dàng nói mình không được buông tay”

Không biết vì sao, chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy thì nước mắt Lâm Thúy ‘Vân dường như không cần chuẩn bị đã chực trào ra.

Tô Kim Thư nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Thúy Vân, cuối cùng giơ tay nhéo một cái lên chóp mũi thanh tú của cô nàng: “Xong rồi xong tục cưng Thúy Vân của chúng ta thật sự muốn gả cho người ta rồi”

“Nói bậy bạ gì đó? Mình mới không có!”

Tô Kim Thư lại vươn tay nhéo tiếp: “Còn không chịu thừa nhận ha! Vịt chết còn mạnh.

miệng! Cái dáng vẻ bây giờ của cậu rõ ràng đã bị giáo sư Lục mê hoặc hoàn toàn!”

“Không thèm nói chuyện với cậu nữa, mình đi vệ sinh đây.”

Tô Kim Thư cũng vội vàng đứng lên: “Mình cũng đi”

Nói xong, hai người cùng đến nhà vệ sinh Hiện tại là giờ nghỉ ngơi nên trên hành lang không có người nào.

Tô Kim Thư đi vài bước, đột nhiên cảm thấy buồn nôn: “Ọe…

Lâm Thúy Vân biến sắc, vội đi lên phía trước: “Kim Thư làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?”

Tô Kim Thư che miệng gật gật đầu, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Đi, mình đỡ cậu đến nhà vệ sinh”

Hai người cấp tốc đi vào nhà vệ sinh, Tô Kim Thư vừa bước vào là nôn thốc nôn tháo, dường như nôn luôn cả điểm tâm sáng ra ngoài.

Chờ đến khi cô ra khỏi nhà vệ sinh thì sắc mặt hoàn toàn không ổn, một chút sức sống cũng không có.

Lâm Thúy Vân vội vã lấy khăn tay ra rồi thật cẩn thận lau cho cô, một bên nhẹ nhàng vỗ vai cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv