“Không cần, kỳ thi bảo vệ cuối kỳ sắp bắt đầu rồi, em không thể xin nghỉ vào lúc này được.
Tô Kim Thư không chút suy nghĩ thốt ra.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn hơi khó chịu, dù sao ở trong mắt anh thì thân thể Tô Kim Thư mới là quan trọng nhất.
Kỳ thi bảo vệ cuối kỳ sẽ tốn rất nhiều sức lực, anh sợ ảnh hưởng đến thân thể Tô Kim Thư.
Nhưng anh cũng biết Tô Kim Thư cho đến bây giờ là một người rất bướng binh, vậy nên sáng hôm nay hai người còn vì chuyện xin nghỉ này mà cãi nhau mấy câu.
Anh biết rất rõ tính cách của Tô Kim Thư, sở dĩ lúc sáng đề nghị việc xin nghỉ chỉ là muốn dò xét ý kiến của cô.
Nhưng rất hiển nhiên, Tô Kim Thư tỏ vẻ rất không đồng ý với quyết định này.
“Em lên lớp trước đi, lát nữa anh qua đón em: Sau khi Lệ Hữu Tuấn nói hết lời này liền xoay người bỏ đi.
Nhìn chiếc Rolls-Royce màu đen kia đi xa dần, Tô Kim Thư bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lâm Thúy Vân vội vàng kéo cánh tay của cô: “Cục cưng nhỏ của mình ơi, cậu đừng ở đây than thở nữa, nam thần anh ấy cũng chỉ là đang quan tâm cậu thôi! Mình cảm thấy nếu cậu thật sự có thực lực kia thì chờ một chút cũng không sao mà.”
Tô Kim Thư tức giận trợn mắt với cô ấy một cái: “Đồ ngốc nhà cậu sao lúc đó lại đột nhiên phản chiến thế?”
Lâm Thúy Vân ngượng ngùng thè lưỡi: “Mình nào có cách gì, đây gọi là cơ trí hơn người, chẳng qua tất cả quyết định của mình đều là cân nhắc dựa trên sức khỏe của cậu và đứa bé ở trong bụng mà thôi. Kỳ thi biện luận đúng là có chút phiền phức, cậu thật sự sẽ không mệt sao?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Mình đã sớm chuẩn bị từ trước rồi, hơn nữa mình biết tình trạng thân thể của mình, sẽ không mệt đâu. Thật ra mình muốn nhanh chóng tốt nghiệp ở Lan Ly, sau khi sinh con xong sẽ ra ngoài làm việc.”
“Làm việc?”
Tô Kim Thư do dự một hồi, lúc này mới thổ lộ tiếng lòng: “Thật ra từ lúc biết thân phận chân chính Lệ Hữu Tuấn thì lòng mình vẫn luôn ẩn chứa cảm giác tự ti sâu sắc. Tuy rằng mình không biểu hiện ra ngoài nhưng điều này cũng không đại biểu là nó không tồn tại.”
Lâm Thúy Vân khoa trương kinh hô thành tiếng: “Làm sao được, cậu mà còn tự ti? Kim Thư, cậu phải biết rằng, cậu là cô gái xuất sắc nhất trong những người mà mình quen biết, nếu ngay cả cậu mà còn tự ti thì mình chẳng phải là không còn mặt mũi gặp người khác nữa à!”
Tô Kim Thư bị cô nàng chọc cho bật cười, tức giận giơ tay nện vào cô ấy: “Mình nghiêm túc đó, ghét ghê!”
“Kim Thư, cậu nói mình nghe, có phải cậu cảm thấy mình còn chưa đủ xuất sắc nên không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, là thế này phải không?”
Tô Kim Thư gật đầu nhìn Lâm Thúy Vân, thật không hổ là bạn thân nhất của mình: “Thật ra mình cũng biết Lệ Hữu Tuấn đối với mình rất tốt”
Nhưng có một số chuyện cô không thể không quan tâm.
Bởi vì mỗi khi cô xuất hiện ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn thì sẽ luôn có người dùng xuất thân của cô để công kích cô.
Thậm chí trong nhà họ Lệ, những người đó đều gạt bỏ cô.
Tô Kim Thư rất rõ ràng, tất cả những điều mà cô đã trải qua trước đây đều là do bản thân vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Cho nên dù là gặp rắc rối nào thì luôn có Lệ Hữu Tuấn che chở phía trước.
Mỗi khi có người muốn ám toán cô thì việc duy nhất mà cô có thể làm, chính là đứng tại chỗ chờ Lệ Hữu Tuấn tới cứu Cô không muốn như vậy, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ, cô muốn quang minh chính đại xuất hiện ở bên cạnh anh.
Cô muốn có một ngày khi cô xuất hiện bên cạnh anh thì người khác sẽ nhìn Lệ Hữu Tuấn bằng ánh mắt hâm mộ.
“Kim Thư, mình tin cậu nhất định sẽ thành công, cậu chính là bác sĩ tài giỏi nhất, còn phải làm rạng rỡ Trung y của chúng ta nữa!”
Lâm Thúy Vân tựa đầu vào vai cô: “Sau này chờ cậu thành nhà Trung y nổi tiếng xuất sắc nhất, mình cũng đề cử giải Oscar nữ diễn viên xuất sắc nhất, đến lúc đó xem ai còn dám nói chúng ta hàng hóa phụ thuộc vào hai người họ! Khi đó người khác nhìn thấy bọn họ sẽ chỉ biết nói, các anh là chồng của Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư phải không? Có thể lấy được hai cô ấy, các anh thật là hạnh phúc muốn chết!”
Tô Kim Thư gật đầu cười: “Đúng, phải như thết”
Hai người một trước một sau vừa nói vừa cười bước vào lớp học.
Lớp học này là khóa học liên quan đến khoa diễn xuất của viện trưởng Vương nên căn bản không có ai vắng mặt.
Viện trưởng Vương vẫn luôn có tiếng ở.
Lan Ly cho nên người tham gia cũng không ít.
Lúc ông bắt đầu tiết học thì một bóng dáng gầy gò bước vào từ cửa sau.
Cô ta cứ trốn ở đằng sau đám đông, cũng không chịu nghe giảng, thay vào đó hướng ánh mắt về phía Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân từ khe hở giữa đoàn người “Các bạn học, các em có biết không? Đôi khi một động tác rất nhỏ cũng rất thử thách diễn xuất, ví dụ như nói đến môn đấu vật, phải ngã thế nào mới đủ giống thật lại có thể tránh cho mình bị thương, đây cũng là một môn tri thức”
Ánh mắt sáng quäc của viện trưởng Vương quét qua những người đang có mặt.
“Bây giờ chúng ta sẽ mời một bạn học lên biểu diễn thử rồi mọi người cùng nhau bình phẩm”
Ánh mắt của viện trưởng Vương quét qua đám đông mấy vòng, cuối cùng dừng ở trên người Tô Kim Thư: “Bạn học Tô Kim Thư, em thử lên làm mẫu cho các bạn đi.”
Đột nhiên bị gọi tên, Tô Kim Thư dường như là theo bản năng che kín bụng của mình.
Động tác đứng dậy của cô rất chậm chạp, thậm chí nét mặt còn có chút kỳ lạ: “Viện trưởng Vương, em…”
Viện trưởng Vương thấy Tô Kim Thư đứng lên nhưng không có hành động nào thì không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy? Bình thường thành tích của em là tốt nhất, lên làm mẫu cho các bạn đi, để cho mọi người cùng học tập”
Tô Kim Thư nhìn xung quanh một vòng chợt phát hiện mọi người đều quay đầu nhìn cô.
Chuyện cô mang thai ngoại trừ Lâm Thúy ‘Vân cũng không còn ai biết Cô cũng không muốn công bố, dù sao chỉ còn một tháng là thi rồi.
Hơn nữa bụng của cô cũng không phải rõ ràng lắm, chỉ cần chống đỡ qua kỳ thi, cho dù người khác có biết cô mang thai thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cô.
Nhưng viện trưởng Vương muốn cô lên biểu diễn, không phải hạng mục khác, mà là đấu vật!
Môn vật lộn này nếu không ngã đúng sẽ dễ dàng nảy sinh vấn đề.
Viện trưởng Vương thấy Tô Kim Thư chậm chạp không chịu hành động thì nét mặt rõ ràng có chút không vui.