Tiếng nói của ông ta có chút cảnh giác, Vân Thiên Hữu lập tức xuống giường đi tới trước cửa sổ, đè thấp âm thanh: "Hừm, cháu ở bệnh viện."
"Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?" Giọng điệu của Lý Hàn Lâm có chút nóng lòng, quan tâm hỏi: "Thứ lỗi cho chú tạm thời chưa thể đến bệnh viện thăm cháu."
"Khá tốt, không có chuyện gì, không nghiêm trọng." Vân Thiên Hữu dừng một lát, chuyển đề tài: "Chuyện đó, chú làm thế nào rồi?"
"Ừm! Người thù chú đã bắt được, thế nhưng dựa vào biểu hiện giám sát được, hình như có hai người. Còn một người chưa bắt được!" Âm thanh càng nói càng nhỏ, rất sợ Vân Thiên Hữu trách mắng ông ta làm việc bất lực.
Giọng Vân Thiên Hữu bỗng nhiên trầm xuống: "Chú làm việc kiểu gì thế!"
Lý Hàn Lâm giơ điện thoại di động ra xa rơi lệ đầy mặt, ông ta biết mà!!
Nhưng ông ta đã tận lực.
"Người đâu." Vân Thiên Hữu bình phục tâm tình, hỏi.
Nếu như đã bắt được người, tuyệt đối không thể bàn giao cho cảnh sát. Nhất định phải bức ra đầu đuôi sự tình.
Lý Hàn Lâm lập tức một mực cung kính trả lời: "Người đã được giam giữ trong kho hàng ở ngoại ô thành phố, trông coi nghiêm ngặt. Nhưng mà, liều chết ngậm miệng, cái gì cũng không chịu nói."
"Ồ?" Vân Thiên Hữu nhíu mày, khóe môi bỗng nhiên phác hoạ lên một độ cong âm u: "Cái gì cũng không chịu nói sao?!"
"Ừm! Bọn chú đã làm đủ mọi biện pháp, bảo đảm giữ an toàn sinh mạng người khác."
Vân Thiên Hữu tán thưởng nói: "Ừm. Làm không tệ, tháng này tăng lương."
Ân huệ đáng quý nha.
Lý Hàn Lâm lập tức kích động, cảm kích đến chảy nước mắt: "Cảm ơn tổng giám đốc Vân, cuối cùng chú cũng có lương, trong nhà đều sắp đói meo rồi!"
Vân Thiên Hữu có chút ghét bỏ nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên xuất thần một lúc, bỗng dưng, trong lòng hạ một quyết định: "Hắn cái gì cũng không chịu nói, hả?"
"Hừm, phương pháp gì cũng đã từng thử, cái tên này, ý tứ làm vật hi sinh rất hung hãn, tra tấn sắp chết cũng không chịu tiết lộ cái gì, từ trong miệng hắn lấy ra một túi chứa chất độc."
"Túi chứa chất độc?" Vân Thiên Hữu nhíu mày: "Đó là cái gì?"
"Tổng giám đốc Vân, người này là sát thủ chuyên nghiệp, túi chứa chất độc ngậm trong miệng, một khi cắn vỡ, nuốt độc tự sát!" Lý Hàn Lâm giải thích.
Vân Thiên Hữu chỉ cảm thấy lạnh lẽo, thủ đoạn này quá mức tàn nhẫn.
Một lát sau, cậu nói: "Buổi tối tới đón cháu, cháu tự mình qua đó thẩm vấn."
"Tổng giám đốc Vân, không tốt lắm đâu?!" Lý Hàn Lâm hoảng sợ nói.
"Cháu nói thế nào, chú cứ làm thế đấy, không được chất vấn cháu." Vân Thiên Hữu nói, liền cúp điện thoại.
Xoay người, Mộ Dịch Thần vẫn ngồi dựa vào trên giường bệnh, cách cậu có chút xa, cũng không nghe được rõ ràng, Vân Thiên Hữu nói gì với Lý Hàn Lâm ở trong điện thoại.
Nhưng cậu ta nhạy bén nhận ra được, trong nháy mắt lúc Vân Thiên Hữu nhận điện thoại, toàn bộ khí tràng của cậu nhóc hoàn toàn thay đổi.
Lạnh lùng nghiêm nghị, xơ xác tiêu điều, nhuệ khí bức người.
Cậu ta xuống giường xoay người đi đến trước cửa sổ, Mộ Dịch Thần nhìn thấy ánh mắt Vân Thiên Hữu, cực kỳ lạnh giá âm trầm.
Dáng dấp ngây thơ lãng mạn ở trước mặt cậu ta và Vân Thi Thi, như là hai người khác nhau.
Vân Thiên Hữu từng trải qua vắng vẻ, lúc bánh xe ma luân xảy trục trặc, nếu là những đứa trẻ khác, sợ là đã sợ đến mức gào khóc.
Nhưng cậu lại không có, mà bình tĩnh gọi một cú điện thoại, sau đó, kiên nhẫn ngồi ở chỗ ngồi.
Mặc dù rơi ra khỏi thùng xe, cho dù trên mặt cũng có hoảng loạn trong chốc lát, nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh.
Nhưng mà cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy, một đứa bé sẽ có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Vân Thiên Hữu nhìn Mộ Dịch Thần, trong lòng có chút xoắn xuýt, chuyện này có nên nói với cậu ta hay không.
Do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn giấu kín cậu ta.
Chuyện này, cậu sẽ xử lý tốt, không cần bất luận người nào can thiệp.
Thế là, cậu trở về giường nằm xuống.
Chỉ là không có ý thức được, ánh mắt Mộ Dịch Thần nhìn về phía cậu, có chút thay đổi.