Vân Thi Thi đi phía sau cậu, thấy cậu một mình trèo lên giường, lại một mình thu dọn gọn gàng, kéo chăn đắp lên người, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cô biết, cậu đã nghĩ thông suốt, nhưng mà muốn cậu tiếp nhận, còn cần một khoảng thời gian.
Lập tức bảo cậu tiếp nhận một đứa trẻ khác cùng nhau chia sẻ tình cảm của mẹ, quả thực có chút hà khắc.
Nhưng Hữu Hữu luôn luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn, bởi vậy, Vân Thi Thi ngồi lại bên giường, dịu dàng hỏi: "Hữu Hữu, muốn uống chút nước nóng không?"
"Hừm, muốn." Hữu Hữu mím mím môi.
Vân Thi Thi "Ừ" một tiếng, xách bình thủy để bên cạnh, đi ra khỏi phòng, Vân Thi Thi cố ý căn dặn Tiểu Dịch Thần: "Tiểu Dịch Thần, phải giúp mẹ chăm sóc Hữu Hữu một chút nha!"
Mộ Dịch Thần liếc mắt nhìn Vân Thiên Hữu, ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Thi Thi đi ra cửa.
Cửa vừa mới khép lại, Vân Thiên Hữu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, Tiểu Dịch Thần thoáng kinh ngạc, thì nhìn thấy sắc mặt cậu âm trầm, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Rất khả nghi."
"Có ý gì?" Mộ Dịch Thần bị câu nói đột ngột như thế của cậu làm cho đầu óc có chút mơ hồ, vẫn chưa hiểu được.
Ánh mắt Vân Thiên Hữu lạnh xuống, bỗng nhiên cậu xoay người nhìn cậu ta, hỏi: "Người đàn ông kia, cậu phát hiện từ lúc nào?"
"Ừm... Cậu nói là người đàn ông truy sát chúng ta?" Mộ Dịch Thần nhướng nhướng mày, thấy Vân Thiên Hữu nhắc tới người đàn ông này, lập tức đáp: "Lúc bước vào nhà ma."
"Hắn không nhìn thấy cậu sao?"
"Nhìn thấy tôi rồi!"
"Vậy tại sao cậu nói, mục tiêu của hắn là tôi?"
Chuyện này quá khả nghi.
Cùng ở trong nhà ma, dung mạo cậu và Tiểu Dịch Thần giống nhau như đúc, đặc biệt là dưới tình huống tối tăm, nếu như người đàn ông này là từ nhà ma theo vào, như vậy, hẳn là cũng nhìn thấy Tiểu Dịch Thần.
Vân Thiên Hữu nhớ, lúc đó trong tay Tiểu Dịch Thần ôm một con gấu trúc, còn trong tay cậu lại không có, nếu như mục tiêu của người đàn ông này là Tiểu Dịch Thần, như vậy rất dễ dàng thông qua quần áo mà phân biệt.
Trừ phi, mũi nhọn không chỉ chĩa vào một mình cậu?
Trong lòng xoay chuyển trăm lần, Vân Thiên Hữu nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng lại lượt bỏ từng cái.
Mộ Dịch Thần không biết cậu đang suy nghĩ gì, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Bởi vì, mục tiêu của hắn từ lúc vừa mới bắt đầu đã được xác định. Người đàn ông này theo dõi cậu từ lúc nào, tôi không biết. Thế nhưng chí ít trước khi tiến vào nhà ma, đã nhắm vào rồi! Mà lúc đó tôi ôm một con gấu trúc dễ thấy như vậy, sau khi vào nhà ma, tôi nhận ra có người theo sau lưng, thì vứt gấu trúc trên mặt đất. Thế nhưng hắn cũng không thèm nhìn tới, vẫn đi qua, chứng minh mục tiêu của hắn không phải tôi."
"Vậy hắn..." Vân Thiên Hữu nói đến một nửa, con ngươi bỗng nhiên mãnh liệt co rút lại, âm thanh trong nháy mắt lạnh lẽo khủng bố: "Tôi hiểu rồi."
"Hả? Hiểu cái gì?" Mộ Dịch Thần bị câu nói của cậu làm nổi lên lòng hiếu kỳ.
"Mục tiêu của người đàn ông kia, hay là, không đơn thuần ở chỗ tôi." Bỗng nhiên thân thể Vân Thiên Hữu hơi lạnh, nói không chắc, vừa bắt đầu mục tiêu của người đàn ông này, chính là mẹ và cậu!
Mà may mắn chính là, bỏi vì mẹ không đi chung với bọn họ trong nhà ma, cậu trở thành mục tiêu lớn nhất, tự nhiên trước tiên người đàn ông này phải trừ khử chính mình!
Suy nghĩ sâu hơn, không khỏi có chút kinh khủng.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang vọng.
Vân Thiên Hữu cầm điện thoại di động lên, thấy là điện thoại Lý Hàn Lâm gọi tới, lập tức nghe máy: "Này?"
"Tổng giám đốc Vân, cháu ở bệnh viện sao?"
Tiếng nói của ông ta có chút cảnh giác, Vân Thiên Hữu lập tức xuống giường đi tới trước cửa sổ.