Anh hỏi: "Tình hình của cha sao rồi?"
"Bác sĩ nói cha đã ổn rồi, chỉ là tạm thời chưa thể ăn, cũng chưa thể uống, phải truyền trực tiếp dinh dưỡng vào người!"
Vân Thi Thi dừng một chút, "Chuyện ở công ty thế nào rồi? Vẫn thuận lợi chứ?"
"Ừm, mọi thứ đều thuận lợi!"
Mộ Nhã Triết vươn tay, ôm cô vào trong ngực mình: "Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch."
Vân Thi Thi cười.
Cô biết, người đàn ông của cô, ưu tú không gì sánh được, cho tới giờ cũng sẽ không cho phép bản thân thất bại, nếu đã quyết định làm gì, đều phải đạt được kết quả tốt nhất.
Vì vậy, cô không lo lắng cho lắm.
Mộ Nhã Triết cong môi cười, ông chặt lấy cô vào lòng, dịu dàng nói: "Anh nói rồi, anh sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc nhất!"
Vân Thi Thi cũng ôm lấy hông anh, cảm động nói: "Vâng, em biết!"
"Thi Thi, anh đã liên lạc xong, đợi khi nào có thời gian, anh sẽ dẫn em đi xem áo cưới!"
Vân Thi Thi giật mình: "Áo cưới!"
"Sao thế? Em quên rồi sao?" Mộ Nhã Triết quẹt mũi cô một cái, nói: "Chọn áo cưới để chụp ảnh."
"À, em nhớ rồi!"
Vân Thi Thi vỗ ót một cái, nói: "Trong khoảng thời gian này em đều bận tới sứt đầu mẻ trán, vậy nên đã sớm quên sạch sành sanh chuyện này rồi."
Vân Thi Thi cưng chiều xoa đầu cô.
Anh rất thích làm như vậy mỗi khi hai người ở bên nhau.
Vân Thi Thi đẩy tay anh ra, "Trời ạ, tóc đều bị anh làm rối cả rồi."
"Đã sớm không còn hình tượng nữa rồi."
"Hừ... hừ..."
Vân Thi Thi hừ hừ vài tiếng.
Mộ Nhã Triết lại nói: "Em hừ giống như con heo nhỏ vậy!"
Vân Thi Thi có chút ngoài ý muốn.
Anh vậy mà cũng giống những cặp tình nhân bình thường, coi cô là con heo nhỏ?"
Ở trong mắt cô, người đàn ông này luôn luôn trong trạng thái "Không vướng bụi trần!" không nghĩ tới anh lại có một điểm như vậy!
Vân Thi Thi bất mãn hừ một tiếng: "Anh mới là con heo!"
"Anh không bao giờ hừ hừ giống một con heo như em!"
"Em là heo, vậy anh là gì? Haha, anh sẽ là một tên cầm thú nha, ngay cả heo cũng không buông tha!"
Vân Thi Thi lời còn chưa dứt, Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ôm lấy gáy cô, nặng nề đặt nụ hôn lên môi.
Cô bị cái hôn bất ngờ làm cho không kịp phản ứng, suýt đã không hô hấp được.
Anh dịu dàng, lại có vẻ hơi gấp gáp, vừa hôn kiều diễm, sau khi xong việc, liền nhẹ giọng nói: "Cô bé ngốc, em biết, anh đã không đợi được nữa rồi, muốn nhìn em mặc áo cưới đứng trước mặt anh!"
Vân Thi Thi nghe vậy, ngực chợt giật mình, ngước mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy tha thiết của anh, tim lại càng thêm đập nhanh.
Anh đã đợi ngày đó quá lâu rồi, muốn nhìn cô mặc áo cưới, đường đường chính chính gả cho anh.
Anh tưởng tượng tới cảnh đó vô số lần, tưởng tượng thấy, cô một thân mặc áo cưới xinh đẹp tinh khôi đứng trước mặt anh, thời điểm đó, anh nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
"Áo cưới... đã làm xong chưa?"
"Ừm, anh đã bảo người làm ba bộ khác nhau, đều là những kiểu dáng đẹp nhất hiện nay. Đến lúc đó, anh dẫn em đi xem thử.
"Anh biết không? Em bỗng nhiên cảm thấy thật khẩn trương."
Mộ Nhã Triết bật cười: "Em khẩn trương cái gì?"