"Chuyện này tôi giao cho bà xử lý! Nếu như mang thai, đó cũng không phải vấn đề lớn! Huống chi là cưới Tống Ân Nhã về, đối với nhà họ Mộ, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu! Cha cô ta là thị trưởng, quyền lực nắm trong tay cũng không phải là nhỏ, có thể giúp được nhà họ Mộ!"
"Nếu là như vậy, Yến Thừa phải chịu oan ức rồi!"
"Có gì mà oan ức?"
Mộ Lâm Phong cười, "Nếu nó cưới Lâm Tuyết Nhã, sẽ không chịu uất ức sao? Lâm Tuyết Nhã kia tính tình cũng chẳng phải hạng vừa vặn gì, cùng lắm thì sau này cưới cho nó thêm vài người vợ nữa! Lúc này chuyện vô cùng cấp bách, hơn nữa... Tống Ân Nhã đã dám làm như vậy, bà cho rằng chúng ta có thể không nhận sao?"
"Cái này..."
Mộ Thục Mẫn vô cùng tức giận, nhưng không thể làm gì hơn, đành cắn răng nói: "Được!"
Mộ Thục Mẫn khi về tới nhà, mặc dù tức giận, nhưng vẫn dựa theo lời của Mộ Lâm Phong đi chuẩn bị.
Mộ Yến Thừa biết được tin này, cũng không có nhiều kinh ngạc, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.
Cưới Tống Ân Nhã, với anh mà nói cũng không phải oan ức gì cho lắm, chỉ là trong lòng không thoải mái mà thôi!
Nói tới nói lui, anh cùng lắm cũng chỉ là vật thế thân mà thôi.
Tống Ân Nhã vốn là nhằm vào Mộ Nhã Triết, kết quả thì...
Mặc dù không muốn, nhưng kết quả vẫn lại rơi vào đầu anh.
Nói quá lên một chút, đây chính là đang đổ vỏ cho người khác!
Mộ Nhã Triết không cần, mới đến phiên anh.
Trong lòng tất nhiên sẽ có chút khó chịu.
Chỉ là, Mộ Lâm Phong đã lên tiếng, phải sớm làm đám cưới này, cưới Tống Ân Nhã về. Sau đó sẽ đưa anh lên làm chủ.
Bây giờ Mộ Thị vẫn chưa có người đứng đầu, chuyện này không thể kéo dài lâu được.
Nước không thể một ngày không có vua, cả một tập đoàn tài chính như vậy, nếu như mất đi người dẫn đầu, nguy cơ sẽ nhiều lên một phần.
Tống Ân Nhã vào cửa, nếu như được nhà họ Tống giúp đỡ, như vậy nhà họ Mộ sẽ sớm vượt qua được nguy cơ lần này.
Trong lòng Mộ Yến Thừa mới phần nào dễ chịu.
...
Bệnh viện, vào đêm.
Vân Thi Thi ở trong phòng bệnh, lặng lẽ xem kịch bản, xem đến rạng sáng liền ngủ quên mất.
Cũng không biết bao lâu, cô bị một âm tiếng động đánh thức, cô mở mắt ngồi bật dậy, liền thấy Mộ Nhã Triết đã đang ngồi trước giường bệnh.
Cô có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh đã về rồi?"
Mộ Nhã Triết quay đầu lại: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừm."
Vân Thi Thi đi tới bên người anh, có chút trách cứ: "Anh trở về từ khi nào, tại sao không đánh thức em?"
Một thời gian trước, Mộ Nhã Triết bởi vì tập đoàn Thánh Ngự xảy ra chuyện, liền bay thẳng tới nước Mỹ, cũng không có nói khi nào trở về.
Anh cũng không có nhắc tới nhiều lắm về chuyện bên đó, chỉ bảo cô yên tâm ở nhà chăm sóc cho Vân Nghiệp Trình.
"Anh vừa mới xuống máy bay, liền chạy tới đây, đi vào cửa thì thấy em đang ngủ gà ngủ gật, kịch bản rơi xuống đất, nghĩ đến em chắc chắn là thức khuya xem kịch bản, rất mệt, vậy nên không muốn đánh thức em!"
"Anh nên gọi em dậy mới đúng!"
"Em mệt rồi, mau ngủ thêm một lát đi, anh ở đây là được!"
Vân Thi Thi đã ngồi xuống bên giường.