Mộ Nhã Triết giật mình, nhìn theo tiếng nói, tiện tay bật đèn phòng khách.
Đèn phòng khách "tách" một tiếng sáng lên.
Ở trong bóng tối một thời gian dài, thế nên lúc ánh sáng lóe lên, cô khó mà thích ứng, che mắt lại, ánh sáng chói mắt khiến đầu óc cô tỉnh táo thêm mấy phần, vội vàng lê dép đứng dậy, hơi mất tự nhiên nói: "Anh... anh về rồi! Em đã chờ anh lâu rồi!"
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua cô.
Thì thấy hình như cô đã tắm xong, mặc áo ngủ thật dày, tóc rối tung trên vai, chỉ nhìn, giống như có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô.
Chỉ là, anh nhìn thoáng qua mệt mỏi trên mặt cô, lại cảm thấy tức giận đến tái đi.
"Không phải anh bảo em ngủ trước sao?! Rõ ràng đã nói với em, khuya anh mới về nhà!"
Vân Thi Thi bị anh làm hoảng sợ.
Cô không nghĩ tới, cô chờ lâu như vậy, lại chờ tới những lời răn dạy hờn giận của anh, lúc này, chân tay có phần luống cuống, bất an đứng ở tại chỗ, sợ một động tác nhỏ, cũng chọc giận anh.
“Anh... anh làm sao vậy?"
Làm cho người ta có cảm giác... tâm trạng anh đang rất cáu kỉnh.
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, lập tức thu lại vẻ hơi lạnh lùng trên mặt mình, ánh mắt tránh đi, cố gắng bình tĩnh, giải thích: "Anh không có ý tức giận với em! Chỉ là anh... hơi mệt. Trở về thấy em còn chờ anh lâu như vậy, có hơi giận!"
Nói xong, vẻ mặt anh mệt mỏi ngồi trước bàn ăn, chỉ là sắc mặt, vẫn không tốt.
"Thực xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi."
Vân Thi Thi dừng một chút, thì thấy anh cau mày, mặt mũi hơi trắng bệch, mày nhíu chặt, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
"Sao vậy?"
Vân Thi Thi đi về phía trước, "Em thấy anh có vẻ không khỏe."
Mộ Nhã Triết cũng không cố chịu đựng, nói: "Dạ dày... Có hơi đau!"
Bốn giờ chiều mở họp, liên tục đến mười giờ, bởi vì có mâu thuẫn trên một việc, cuộc họp bế tắc, mãi đến lúc họp xong, cũng chưa thể giải quyết hoàn toàn.
Trọn vẹn sáu giờ, gạo nước chưa đâu ra đâu.
Cuộc họp vừa kết thúc, trong người anh không khỏe, bởi vậy không ở lại công ty, lái xe về nhà.
Vân Thi Thi vừa nghe nói dạ dày anh khó chịu, lo lắng hỏi: “Có phải anh không ăn cơm chiều không?"
"Ừ."
Cơm trưa anh cũng chỉ ăn một chút.
Hành trình hôm nay và ngày mai quá bận rộn, anh không rảnh bận tâm đến bữa tối.
Vân Thi Thi nghe xong, lập tức nói: "Anh chờ một chút, em nấu chút mì cho anh ăn."
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, muốn cản cô lại, đã thấy cô vội vàng đi vào phòng bếp, bật đèn, bật bếp, vội vàng nấu ăn.
Anh hít sâu vài hơi, lập tức mỉm cười.
Dù nhìn thấy cô đợi anh trễ như vậy, hơi đau lòng, hơi tức giận, nhưng thật lòng, đêm khuya về nhà, có một người yên lặng chờ anh, hơn nữa, để lại một ngọn đèn cho anh, cảm giác như vậy, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
Có cảm giác, ấm áp của gia đình!
Ấm áp...
Đã quá lâu anh không dùng tới từ này.
Nhưng mà người phụ nữ này, cho anh cảm nhận rõ ràng đến như vậy.
Ấm áp!
Đây hẳn là, ý nghĩa lớn nhất khi kết hôn!
Có thể sống cùng người phụ nữ mình yêu thương cả đời, là chuyện hạnh phúc nhất.
Chuyện khác, cũng không quan trọng rồi!
15 phút sau, Vân Thi Thi bưng mì ra, mang đến trước mặt anh, rồi ngồi đối diện anh, hai tay chống má, mỉm cười nói: "Ăn đi! Nếm thử tay nghề của em! Hữu Hữu nói, có tiến bộ đó...!"
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết hơi hơi cong lên, mỉm cười nhẹ nhàng, tao nhã cầm đũa lên.