Bên này nói xong, bắt đầu nổi hứng lên, bởi vậy, có những lời khó nghe, cũng tuôn ra từ trong miệng."Cái gọi là, không có nguyên tắc thì sao thành vuông tròn, cậu Mộ, lời này hẳn là cậu đã từng nghe! Đã làm sai chuyện, cậu làm cha mẹ, nên chịu nhận lỗi, không phải sao? Tạm không nói con trai của cậu làm bị thương cục cưng nhà tôi, chỉ nói những lời những lời đại nghịch bất đạo con trai của cậu nói, chẳng lẽ cậu không nên dạy dỗ thằng bé sao?"
"Bà dì này, dì cũng biết, con mình đã làm sai chuyện, thì nên dạy! Có giác ngộ này, sao không dạy con mình cho tốt? Còn tôi, thì không cần bà lo lắng."
Mẹ Lâm Phong nghe Hữu Hữu nói mấy câu, tức giận đến phát run, bỗng nhiên bà ta đứng lên, đi ra ngoài cửa, cầm di động, bấm một số điện thoại.
Cách một cánh cửa, bởi vậy, mọi người cũng không biết cuộc điện thoại này, cuối cùng gọi cho ai!
Nhưng mà, lại loáng thoáng nghe thấy giọng nói phẫn nộ của bà ta.
"Anh đến chỗ nào rồi?..."
"Chồng à, anh mau tới đây! Cho này hai cha con không biết trời cao đất rộng này, một bài học nhớ đời!"
...
Thính giác của Mộ Nhã Triết rất nhạy, nghe thấy nói lời của bà ta, khóe môi lạnh lùng cong lên, nở nụ cười.
Lúc mẹ Lâm Phong quay lại văn phòng, dáng vẻ còn ngông nghênh hơn khi nãy, tư thái chân cao khí ngang*, như quan sát chúng sinh, trong ánh mắt có khinh miệt và đùa cợt không nói nên lời.
*chân cao khí nghang/Chỉ Cao Khí Ngang(趾高气昂): miêu tả chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế chỉ dáng vẻ của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý
"Tôi không thèm nói đạo lý với các người nữa! Chồng tôi sẽ tới ngay thôi! Muốn nói gì, cậu trực tiếp nói với anh ấy đi! Ha ha! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chồng tôi, là thẩm phán đấy! Thái độ nên tôn trọng một chút, nếu không... Ha ha!"
Câu này đã lộ ra vẻ uy hiếp rồi.
Nói xong, mẹ Lâm Phong đang muốn đắc ý ngồi xuống.
Thì nghe Hữu Hữu đùa cợt một câu: "Khí chất điển hình của nhà giàu mới nổi nha."
Nghe nói mẹ Lâm Phong tên Vương Quế Miểu, nhà mẹ đúng là nhà giàu mới nổi, trước kia là người của thôn Thành Trung, tổ tiên tích đức, để lại vài mẫu đất cho con cháu, lúc giải tỏa được tiền bồi thường phá bỏ và di dời mấy ngàn vạn, lấy đi buôn bán, coi như là biết nắm bắt thời cơ, bắt đầu phong sinh thủy khởi.*
*Phong Sinh Thủy Khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc, ở đây ý chỉ việc buôn bán tốt đẹp
Nghe nói, lúc cha Lâm Phong yêu đương với bà ta, vẫn chỉ là sinh viên nghèo, sau này được nhà bà ta ủng hộ, một đường đi tới địa vị hiện giờ.
Nhà họ Lâm lại càng vẻ vang hơn!
Hữu Hữu đã sớm điều tra tình hình nhà họ Lâm từ trong ra ngoài, giờ nhìn lại, bà ta đúng là nhà giàu mới nổi điển hình.
Vương Quế Miểu vừa nghe, suýt nữa ngồi không yên, mới vừa muốn phát tác, thì cố gắng nhịn xuống rồi!
Hừ!
Nghiệt chủng!
Chờ chồng bà ta đến đây, sẽ trừng trị bọn họ thật tốt!
Bà ta đã rất muốn, nhìn thấy cha của Hữu Hữu, ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt chồng bà ta!
Lại nhìn một cái Mộ Nhã Triết, dáng vẻ không thèm để ý, tao nhã ngồi trên ghế, khí chất tôn quý lộ ra, giống như quý tộc hàng thật giá thật.
Vương Quế Miểu nhìn thoáng qua, trong lòng cười nhạo, người đàn ông này, giả bộ rất giống đó!
Chờ chồng bà ta đến đây, xem anh còn giả bộ nổi không!
Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Rồi, một người đàn ông trung niên mặc áo bành tô, gõ cửa đi vào.
Người tới là cha của Lâm Phong, Lâm An Quốc.
Lâm An Quốc ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi không sâu, nhưng mà trên người lại lộ ra hơi thở uy nghiêm khó có thể bỏ qua, đôi mắt sắc bén như chim ưng, có lẽ là vì nghề nghiệp của mình, chuyện thứ nhất sau khi ông ta vào, là dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quét qua mọi người trong văn phòng, sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, tầm mắt như bị đóng đinh.