"Cũng không biết các người dạy con thế nào, đứa trẻ chẳng những học những kẻ bất lương trên xã hội, đánh nhau gây chuyện, còn nói năng lỗ mãng với người lớn, không có một chút lễ phép! Không dạy dỗ là lỗi của cha! Thật không biết cậu dạy con kiểu gì!"
Bà ta nói năng thô lỗ, khiến cô Viên nhíu mày một trận, nhưng mà cô vẫn giữ im lặng, không nói chen vào, miễn cho cả người bị dính bẩn theo!
Bỗng nhiên Hữu Hữu hừ lạnh, hỏi một câu: "Dì này, dì có đọc sách không?"
"Cháu có ý gì?"
Hữu Hữu nói vô cùng lạnh lùng khinh miệt: "Tôi muốn hỏi xem, dì có biết thành ngữ ếch ngồi đáy giếng có ý gì không?"
Mẹ Lâm Phong tức điên rồi.
Hữu Hữu cười: "Nhìn vẻ mặt của dì, chẳng lẽ thật sự không hiểu ý của thành ngữ này sao? Ai, đúng là vô văn hóa!"
"Mày..."
Bà ta nhìn Mộ Nhã Triết: "Còn không quản giáo nó!"
Mộ Nhã Triết giống như không nghe thấy lời của bà ta, cúi đầu, nhéo nhéo khuôn mặt của Hữu Hữu.
"Bé ngoan, đừng nói lời thật lòng."
"..."
"Phụt...".
Hữu Hữu bị chọc cười, trên mặt lại lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Cha à, cô giáo luôn dạy chúng con, bé ngoan không nói dối!"
Dừng một chút, cậu lại nói: "Dì này, là đứa con ngoan của nhà dì ra tay trước! Có một câu là mình không muốn, thì đừng làm với người khác! Dì chỉ trích tôi bạo lực, đánh nhau, dì cũng không nghĩ lại, rõ ràng con ngoan của dì ra tay trước, dù là bạo lực học đường, cũng không phải tôi làm! Pháp luật gọi hành vi của tôi là tự vệ đứng đắn! Hiểu chưa? Tôi nghe nói, cha của Lâm Phong làm thẩm phán phải không...? Nếu chồng dì xuất thân từ khoa pháp luật, thì hẳn dì không phải người thiếu kiến thức pháp luật? Dì luôn mồm muốn cha tôi cho dì một lời giải thích, vậy lúc trước, không phải dì cũng nên giải thích với tôi sao, sao dì dạy ra một đứa con lòng dạ hẹp hòi, treo những từ ngữ tục tĩu trên miệng? Lúc ấy dì không có mặt, đúng sai phải trái trong đó, có thể dựa lời của dì mà phân rõ hả? Còn việc giáo dục của tôi tốt hay xấu, đâu tới phiên dì nhúng tay hỏi đến chứ? Trước khi nói chuyện, hãy nhìn kỹ thân phận của mình là gì, miễn cho mình thành trò cười cho người trong nghề!"
"Đúng là, rõ là... đúng là đại nghịch bất đạo*!" Mẹ Lâm Phong giận phá trời.
*đại nghịch bất đạo: 大逆不道: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến; ngỗ nghịch,...
Thầm nghĩ, hai cha con này, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
"Lời hay của tôi, đều đã nói trước rồi! Các người đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Con trai ngạo mạn như vậy, làm cha cũng kiêu căng như vậy, ra ngoài xã hội lăn lộn, không sợ phải chịu khổ sao?"
Bà ta vừa quở trách Mộ Nhã Triết, vừa chửi đổng lên giống như người đàn bà chanh chua: "Tôi lại nói một lần nữa! Cậu có giải thích không? Ha ha! Nhưng mà bây giờ muốn giải thích, tôi không muốn nghe! Tôi muốn các người mang con của mình, tự mình tới cửa nhận lỡi, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!"
"Ha...?"
Mộ Nhã Triết cười lạnh, môi cong lên, lộ ra lạnh nhạt vì kiên nhẫn bị hao hết: "Bà Lâm, lời này của bà, là uy hiếp tôi?"
Bà ta lại cười lạnh, bà ta là kẻ nhìn không hiểu sắc mặt người khác, bởi vậy, tự nhiên là không hiểu vẻ mặt của Mộ Nhã Triết, có chứa sự đáng sợ như thế nào, trái lại, bà ta còn tưởng rằng người đàn ông này đang sợ hãi bà ta, bởi vậy, bà ta ra vẻ rộng lượng, như là bố thí ngẩng đầu lên rất cao, nói mà không thèm để ý: "Con người của tôi, nếu thái độ của cậu khách khách khí khí, tất cả mọi người có thể thương lượng! Nhưng mà, tôi thấy cậu còn trẻ quá, hai mươi lăm tuổi chưa? Nhìn bề ngoài của cậu, giày tây, trẻ con không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu chuyện theo sao?"