Đào Mộng Di căm tức rồng: “Ngoài việc làm như vậy, chúng ta còn có biện pháp khác sao? Trong thế giới đầy rẫy mưu mô này, con không tính kế người khác, người khác cũng sẽ tính kế con, cho nên, lúc này đây, chúng ta là đã bị người tính kế.
Nhưng công ty của chúng ta tuyệt đối không thể không có, đó là giang sơn mà mẹ và cha con vất vả gây dựng, cảm tình sâu đậm, quyền kinh doanh thế nào cũng phải nắm trong tay mình mới được.”
Khương Trí Xa trầm mặt , giọng điệu kiên định: “Mẹ, con cũng biết ý của mẹ, néu đã không có công ty, chúng ta sẽ hai bàn tay trắng , cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp xác nhận xem người phụ nữ này có phải là Khương Lam Hân hay không.”
Khương Trí Xa nói tới đây, nhìn thoáng qua vị trí của Âu Cảnh Nghiêu , thấy bọn họ đang họp trực tuyến, hắn thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ thật sự chắc chắn Lam Hân này là Khương Lam Hân sao?”
Mặc dù từng sống chung một mái nhà với Khương Lam Hân nhưng cũng không thân thiết gì với Khương Lam Hân, cô thường xuyên cúi đầu, hắn nhìn qua đã thấy khó chịu.
Đào Mộng Di trừng mắt, đè thấp giọng nói: “Trước đó ta không dám khẳng định, nhưng nó bị dị ứng với xoài, từ nhỏ da thịt cũng rất nhạy cảm, hơn nữa da nó còn trắng hơn người thường nên dị ứng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bác sĩ nói cơ địa này rất đặc biệt, cho nên ta mới dám kết luận nó là Khương Lam Hân.”
năm gần đây, bà ta cũng đang có gắng cải thiện tình trạng này.
Điều Đào Mộng Di sợ nhất là đám cô đông biết chuyện này, một khi bị bọn họ phát hiện thì không thể giữ được công ty nữa.Đây chính là điểm mắu chốt của vấn đề hiện tại.
Thời gian trôi qua, khi Lam Hân trở lại với Ninh Phi Phi sau cuộc họp, thấy gia đình Đào Mộng Di vẫn còn ở đó.
Loading...
Lần này cũng vậy, Lam Hân coi họ như không khí và đi thẳng vào văn phòng của mình.
Khi cô chuẩn bị bước vào văn phòng, giọng nói của Khương Trí Xa nhàn nhạt vang lên sau lưng cô: “Lam Hân, cô phải tuyệt tình đến mức này sao?”
Lam Hân dừng chân, Ninh Phi Phi cũng nhanh chóng dừng lại phía sau cô.
Lam Hân chậm rãi xoay người, để Ninh Phi Phi đi vào trước.
Tầm mắt cô rơi vào khuôn mặt âm trằm đáng sợ của Khương Trí Xa.
Xem ra, bọn họ đã xác định cô là Khương Lam Hân , nhưng mà, cô hiện tại không thể thừa nhận.
Sau tất cả, những người trong gia đình này không những không cảm tháy tội lỗi về những gì đã xảy ra trong quá khứ, mà họ còn trở nên tồi tệ hơn những gì họ đã làm.
Có câu nói, người không vì tiền trời tru đất diệt, huống chỉ, hiện tại nhà bọn họ đã bị uy hiếp nghiêm trọng , tự nhiên là một chút cơ hội cũng sẽ không bỏ qua.
Lam Hân nhìn Khương Trí Xa, đôi môi đỏ mọng như pha lê nhếch lên một tia mỉa mai cùng nụ cười lạnh lùng: “Chứng cứ, anh có bằng chứng gì chứng minh tôi là Khương Lam Hân.”
Nhà họ Khương chán ghét cô, cho nên khi còn nhỏ, cô thậm chí còn không có nổi một tắm ảnh chụp.
Vì họ không quan tâm đến bản thân mình nên cô tin rằng gia đình họ không biết cô có đặc điểm gì.
Điều duy nhất biết đến đó là, cô dị ứng với xoài và dứa, nhạy cảm nhiều với xoài hơn.
Chỉ cần thông qua những thứ này đã muốn chắc chắn rằng cô là Khương Lam Hân?
Lam Hân đáy lòng cười lạnh, trong lòng chế nhạo, bọn họ quá ngây thơ.
Khương Trí Xa hơi sững sờ trước câu hỏi của cô, vừa rồi hắn đã mắt hết tự tin trước cái nhìn chằm chằm của Lam Hân.
Hắn đã suy nghĩ hết mọi trường hợp đối phó nếu Lam Hân phủ nhận lời mình nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt tự tin của cô, hắn không nói được lời nào.
Đào Mộng Di thấy Lam Hân như vậy , lửa giận đang kiềm chế lúc này lại bộc phát.
Bà ta liền đứng lên, ánh mắt nhưng lưỡi dao nhìn Lam Hân, hận không thể đem cô băm thành từng mảnh.
“Khương Lam Hân, mày không cần giả vờ , người khác không nhận ra mày, chẳng lẽ tao còn nhìn không ra sao? Mày muốn chứng cớ, quả thực là rất buồn cười, mày chẳng qua là con sói mắt trắng ( sói vô ơn) tao nhặt về mà thôi, mày chính là đồ sói mắt trắng nhẫn tâm.
Con khốn kia, mày nghe rõ đây, nếu dám làm nhà tao phá sản, tao dám cùng mày đồng quy vu tận (chết cũng kéo theo).”
Đào Mộng Di gắn từng tiếng cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt như dao, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lam Hân.
Tuy nhiên, làm bà ta phải thất vọng rồi, vẻ mặt của Lam Hân vẫn bình tĩnh, không có một chút cảm xúc nào khác.
Dường như người mà bà ta nói đến, không liên quan gì đến cô.
“Ha ha c (ý “” Lam Hân đột nhiên lạnh lùng cười: “Phu nhân, ngại quá, bà muốn chết cũng kéo theo tôi, tôi lại không muốn vậy, cuộc đời tôi vừa mới bắt đầu, không muốn đi cùng bà đâu.”
Thực tế, rất nhiều thứ đều có điềm báo kết thúc ngay từ đầu, và tất cả những lần gây sức ép chỉ là để kéo dài thời gian kết thúc mà tôi.
Cô và nhà họ Khương cũng vậy, cô phía trước, trước đây trong lòng cô có vài lần áy náy, nhưng hiện tại, chút áy náy cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.
Đào Mộng Di nghe vậy thì sắc mặt rất khó coi, lòng bàn tay đỗ mồ hôi, trong lòng sợ hãi, đối mặt với Lam Hân không có gì để sợ, ngược lại chính bà ta lại thấy luống cuống.
Bà ta cười lạnh nói: “Khương Lam Hân, xem ra mày có chuẩn bị mà đến.”
Lam Hân cũng lạnh lùng nói: “Khương phu nhân, xin bà giữ mồm miệng, tôi họ Lam, không họ Khương, còn nữa, nhìn lại hộ khẩu nhà bà, có người nào tên Lam Hân sao?”
tMlày là dò: ca “2 Đào Mộng Di đang muốn mắng chửi, đột nhiên thấy Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành đi ra.
Lam Hân cũng nâng mắt, thản nhiên lướt qua Lục Hạo Thành.
Ánh mắt Lục Hạo Thành lúc này cũng đang nhìn cô, khóe miệng gợi lên một tia dịu dàng vô hình.
Lam Hân nhìn thấy, lặng lẽ dời tầm mắt.