Lam Hân nhìn thấy Đào Mộng Di, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Phu nhân, xin tránh đường, hiện tại tôi phải đi họp!”
Đào Mộng Di nhìn thấy Lam Hân như vậy, sống lưng của đột nhiên cảm thấy lạnh, nói cách khác, Lam Hân trước mặt khiến bà ta ớn lạnh.
Cô hiện giờ lột xác trở thành nữ hoàng cao ngạo, nếu vẫn con gái nuôi của bà ta, có con gái như vậy sẽ đem đến rất nhiều lợi ích.
Nhưng bây giờ đã quá muộn, không thể quay đầu lại.
Khương Thế Khiêm và Khương Trí xa không thấy Lục Hạo Thành nên cũng vây quanh Lam Hân.
Đào Mộng Di căm tức nhìn Lam Hân: “Khương Lam Hân, năm đó đều là tao không đúng, mày rốt cuộc muốn tao làm thế nào, mới có thể buông tha Nhà họ Khương.”
Bà ta lúc này rất hối hận, năm đó sao không đâm chết Lam Hận luôn đi, hôm nay con sói vong ân này sẽ không có cơ hội chơi lại nhà mình, còn cắn bà ta một nhát, khiến bà ta không thể động đậy.
Lam Hân cười lạnh nói: “Phu nhân, bà thật sự nhận sai người Ân rÖi.
Cô nhìn chằm chằm vào Đào Mộng Di, nhìn thấy đôi mắt căm hận của bà ta, Lam Hân lằng lặng đối mặt .
Lam Hân không có cảm xúc gì, mà ngược nhìn vào đáy mắt Đào Mộng Di, cô thấy được một tia bồi rối cùng sợ hãi.
Lam Hân hơi giật mình, không ngờ có ngày Đào Mộng Di cũng Sẽ run sợ.
Loading...
Cũng phải, Đào Mộng Di dùng hết các loại thủ đoạn đê hèn để có được hạnh phúc cùng giàu sang, mắt thấy những thứ đó sắp biến mắt, lúc này không nóng nảy thì đợi đến khi nào.
“Khương Lam Hân, mày đừng giả vờ nữa , tao nuôi mày mười mấy năm, sẽ không nhận ra mày chắc? Nếu tao đem quan hệ trước đó của chúng ta nói cho Giám đốc Lục, mày cảm thấy anh ta sẽ còn thuê mày làm việc sao?” Đào Mộng Di lời lẽ sắc bén, kích động nhìn Lam Hân.
Lam Hân cười lạnh, hờ hững trả lời: “Nếu phu nhân muốn nói chuyện, chúng ta hãy nói chuyện ngay bây giò.Giám đốc Lục vẫn còn ở bên trong.”
Lam Hân dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào phòng làm việc của Lục Hạo Thành .
Lục Hạo Thành làm như vậy, có lẽ, là vì một nguyên nhân cô không lường được, có lẽ, có lẽ. ….. Lam Hân không muốn cố gắng nghĩ tiếp nữa Nhưng, lúc nghĩ đến đây, cô rất muốn xem thường những gì mình đã đoán trong lòng, nhưng cô sợ một số kết quả không phải là thứ mà cô có thể chấp nhận được.
Cô đè nén tất cả sự tò mò trong lòng, thậm chí cả xúc động , hiện tại cô có năng lực tự điều tiết cảm xúc rất tốt.
Đồng thời cũng khiến cô tin tưởng một câu, thế giới này phải bỏ ra thì mới mong nhận được.
Khương Thế Khiêm tức giận nói: “Lam Hân, mày rõ ràng biết Lục Hạo Thành không thèm nhìn chúng tao, hiện tại người giúp chúng tao chỉ có mày 2? Lúc trước, cũng là bọn tao đem mày nuôi lớn, mày mới có thể có thành tựu hôm nay……
Khương Thế Khiêm chưa kịp nói xong, Lam Hân lạnh lùng liếc mắt một cái, liền ôm tư liệu dẫn Ninh Phi Phi rời đi.
Cuộc đời Lam Hân, đôi khi cũng không có cách đối nhân xử thế, cô chỉ biết nợ một đồng trả một đồng, có việc còn nợ cân tình người khác .
Kiếp sau, cô sẽ không cần lấy lòng người cô không thích, cô càng thích đối xử tử tế với chính mình.
Lục Hạo Thành đứng ở trong phòng làm việc, nhưng chuyện bên ngoài đều rõ ràng.
Nhìn bóng lưng tự tin và bình tĩnh của Lam Hân tự tin mà thong dong bóng dáng, nụ cười nơi khóe miệng, mềm nhẹ như nước.
Lam Lam vẫn có thể tự mình đảm đương, để có thể sống trong nhà họ Khương cô đã phải rào trước đón sau, hầu hạ gia đình đó, vẫn luôn làm mình chịu thiệt.Hiện tại cô như vậy mới có thể tự bảo vệ mình thật tốt.
Mộc Tử Hoành thấy nụ cười dịu dàng của Lục Hạo Thành thì như thấy quỷ, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp một tắm hình vẻ mặt anh lúc này.
Về sau không có việc gì làm, cũng có thể lấy ra chọc Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nghe tháy tiếng chụp ảnh liền liếc xéo anh một cái, tức giận nói: “Xóa ảnh đi!”
nhanh chóng giấu điện thoại sau lưng nhìn chằm chằm anh: “Lục Hạo Thành, tôi có chụp ảnh nhưng cũng không nhất định là chụp cậu nha.
Cậu nhìn Âu Cảnh Nghiêu ở bên ngoài đi, mỗi cử chỉ, không biết xuất sắc hơn cậu biết bao nhiêu, tiểu thịt tươi bình dân không thể đánh bại cậu ta, tôi chụp khối băng như cậu làm gì?
Chụp Âu Cảnh Nghiêu thật tốt, nếu một ngày cậu ấy may mắn trở thành ngôi sao lớn, bức ảnh này tôi chụp rất có lời.”
Mộc Tử Hoành bát chấp tất cả, nói bừa vẫn là bản lĩnh trời cho của anh.
Dù sao mọi người trên thế giới này đều đeo mặt nạ và nói chuyện lừa gạt vì những lý do khác nhau, trong thời đại cạnh tranh gay gắt này, thời đại mặt nạ là lý do để nói dối.
Lục Hạo Thành cau mày nhìn anh: “Mộc Tử Hoành, muốn Âu Cảnh Nghiêu đi đóng phim, cậu mơ mộng hão huyền sao?
Người một ngày không nói nhiều hơn một câu, cậu cảm thấy cậu ta có thể đọc lời thoại được không?”
Âu Cảnh Nghiêu nếu muốn làm, anh đầu tư, cũng sẽ có rất nhiều lợi nhuận.
Mộc Tử Hoành tươi cười rạng rỡ: “Ù? Có vẻ như Âu Cảnh Nghiêu sẽ không có suy nghĩ như vậy.”
“Nhưng mà, ” Mộc Tử Hoành chỉ chỉ cả nhà Đào Mộng Di, trầm giọng nói: “Nhà họ Khương phải làm sao bây giờ? Giống như không gặp được cậu thì sẽ không chịu rời đi nha?”
Lúc này, chuyển lời tới Lục Hạo Thành mới là mắấu chốt.
“Tùy bọn họ, giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành.” Lục Hạo Thành lạnh lùng, oán hận nói. Anh quay lại bàn làm việc, bật máy tính lên, chuẩn bị cho một cuộc họp video định kỳ.
“Đã biết!” Mộc Tử Hoành đáp, xem ra việc Khương Tịnh Hàm đã làm, hoàn toàn chọc giận Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nhìn máy tính từ từ khởi động, nhưng trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng lúc sáng, cảnh mẹ anh nhẹ nhàng sờ vuốt tóc Lam Lam, dọc đường đi anh đều cảm thán, duyên phận thật sự kỳ diệu.
Trong quá khứ, với anh chỉ có cô đơn là tồn tại chân thật, những người có thể thực sự dùng sức mạnh của bản thân để vượt qua cảm giác cô đơn này cần có dũng khí rất lớn để đi đến cuối cùng và nhìn thấy kết quả mà mình mong muốn.
Lục Hạo Thành luôn biết rằng mọi sự kiên trì đều sẽ có kết quả.
Hai người mà anh mong đợi đã trở về bên anh, và bây giờ anh sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc nữa, dù có nhìn họ từ xa, anh cũng sẽ không cảm thấy đơn độc.
Lục Hạo Thành bắt đầu công việc trong ngày.
Mộc Tử Hoành cũng im lặng trở về phòng làm việc của mình, chuẩn bị cho công việc Âu Cảnh Nghiêu bưng cà phê đi vào, đặt tài liệu họp đã chuẩn bị sẵn trước mặt anh, sau đó quay người rời đi với một tốc độ tao nhã mà không nói một lời.
Lục Hạo Thành nhìn Âu Cảnh Nghiêu như vậy, đột nhiên cảm thấy được, Âu Cảnh Nghiêu thật đúng trời thương xót mang đến cho anh, không bao giờ có thể tìm được một thư ký tốt hơn cậu ta.
Nên nói nhiều những điều nên nói, điều không nên nói thì một câu cũng không nói, nhìn cũng không thèm nhìn , trong lòng cậu ta nhìn ra cũng không thèm để ý.
Về phần Đào Mộng Đi cùng Khương Thế Khiêm, còn có Khương Trí Xa ở bên ngoài vẫn chưa rời đi, vẻ mặt lo lắng hiện lên trong mắt ba người.
Khương Trí Xa nói: “Mẹ, chẳng lẽ chúng ta cứ phải ở đây chờ sao?”