Đêm mưa này gợi cho cô nhiều chuyện buồn.
Cô nhìn những cửa hàng xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng, khi liếc qua quán cà phê phía sau trạm buýt, cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lam Hân tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm nên tiến gần lại vài bước.
Quả nhiên, cô có quen người này, anh ta đang ngồi nói chuyện với một cô gái trẻ trung, xinh đẹp bên trong quán cà phê, cử chỉ rất thân mật, bên cạnh là một cậu bé khoảng 8-9 tuổi.
Lam Hân khẽ chau mày, lẽ nào là …
Cô vội lấy điện thoại ra và chụp lấy vài bức ảnh.
Cô phóng to ảnh, trời mưa nên ảnh không rõ lắm, cô nhíu mày, tự nhủ với lòng rằng đây là một cơ hội tốt.
Cô nhìn sang Tiểu Tuấn, nói: “Tiểu Tuấn, trời mưa to thế này chắc lúc nữa mới ngớt được, hay là mẹ con mình vào quán bên đường uống cà phê đợi mưa ngót nhé?”
“Uống cà phê hả mẹ?”
Lam Tử Tuấn nhìn mẹ bằng ánh mắt khó hiểu! Từ lúc mẹ cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh thì cậu đã đoán ngay ra được là trong quán cà phê có người quen của mẹ.
Cậu gật đầu, nói: “Được ạ, con muốn ăn keml” Lam Hân gật đầu cười: “Được, Tiểu Tuấn nhà mình cuối cùng cũng thích ăn kem rồi.”
Lam Hân mỉm cười, cô hướng nhìn sang chỗ quán cà phê đó, cách trạm buýt này cũng không xa lắm.
Cô lấy hai tay che đầu Tử Tuấn, hai mẹ con cô chạy nhanh đến quán cà phê.
Lam Hân đã ngắm sẵn vị trí rồi, vừa bước vào quán cà phê, cô ngay lập tức kéo con trai mình ngồi xuống đối diện với gia đình ba người.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, Lam Hân mỉm cười gọi một ly cà phê và kem affogato vị vani caramel mà Tiểu Tuấn muốn ăn.
Sau khi phục vụ đi khỏi, cô thản nhiên nhắc điện thoại lên.
Sau đó, cô chụp lại ảnh gia đình ba người ngồi đối diện.
Tiếp đó cô lại lấy cớ vào nhà vệ sinh, để nhằm mục đích chụp ảnh ba người họ từ các góc độ khác nhau.
Lam Hân phóng to bức ảnh của cậu con trai của gia đình đó, vừa nhìn rõ cậu bé, cô ngạc nhiên sững người, nhủ thầm “Sao lại giống thế cơ chứ”? Chẳng lẽ mọi việc đúng như những gì cô đoán? Lam Hân lại liếc nhìn ba người họ.
Cô gái ăn mặc quyền rũ, lộng lẫy, đang ngả vào lòng người chàng trai với vẻ hạnh phúc.
Lam Hân nhìn quanh, trong quán cà phê có rất nhiều người, chắc chẳng ai thèm đề ý đến cô.
Cô khẽ mím môi và tiến lại gần ba người họ.
“Bồ ơi, tuần sau bố về bố nhớ mua cho con bộ ghép hình ninja ảo ảnh nhé, lớp con có máy bạn nhà giàu, hôm nào cũng đổi các phiên bản khác nhau, chúng nó kiêu lắm bố ạ.”
Tiếng gọi “bố” ấy khiến Lam Hân giật mình suýt ngã khuyu xuống.
Cô bước nhanh chân trở về chỗ ngồi của mình! Thấy cốc kem của con trai vẫn gần như con nguyên, cô liền chớp mắt ngạc nhiên.
Lam Tử Tuấn vốn cũng không thích ăn kem cho lắm, nhưng vì bắt gặp hành động và thái độ ban nãy của mẹ nên cậu mới đồng ý vào quán cà phê này cùng mẹ.
“Tiểu Tuần, kem không ngon sao con?”
Cô cố ý cười hỏi.
Lam Tử Tuấn mỉm cười, nói: “Mẹ, ở nhà mình hình như chỉ có Kỳ Kỳ thích ăn kem, một lúc có thể ăn hết ba cái luôn.”
“Ừ!” Lam Hân mỉm cười gật đầu, cô cầm tách cà phê lên, từ từ thưởng thức.
Cô mỉm cười, hàng mi dày và cong, đôi mắt quyến rũ và đôi môi hồng long lanh, chỉ cần có cô xuất hiện, nơi nào cũng trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Cô thấy bên ngoài mưa cũng đang ngớt dần, ông trời đúng là đang giúp cô mài “Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế ạ?”
Lam Tử Tuấn tò mò hỏi, ánh mắt của mẹ cậu đang nhìn chằm chằm gia đình ba người ngồi bên cửa sổ.
Lam Hân nhìn sang phía con trai, cười nói: “Tiểu Tuấn, hôm nay mẹ rất vui, thực sự rất vuil”