Đây là món nợ lớn nhất của cô với ba đứa con.
Trong sâu thẳm cõi lòng, Lam Hân đang cảm tháy rất khó chịu! Lam Tử Tuần suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Mẹ, mẹ có vui không? Sao con thấy mỗi khi gặp chú Lục, mẹ đều rất căng thẳng.”
Lam Hân nghe vậy bèn gượng cười nói: “Tiểu Tuấn, đâu có đâu con, sao mẹ phải căng thẳng chứ?”
Lam Hân nghĩ kĩ lại cũng thấy có chút căng thẳng hồi hộp, nhưng cũng chỉ có lúc mới gặp mà thôi.
Nói chuyện vài câu xong, mọi sự căng thẳng, hồi hộp của cô liền biến mắt.
Lam Tử Tuần lại ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Mẹ, trước đây mẹ đã gặp chú Lục bao giờ chưa?”
Nhưng hai mẹ con cô vẫn chưa đi được xa, trời đổ mưa nhẹ.
“Mẹ, mau chạy thôi, chúng ta ra bến xe buýt trú mưa đi.”
Lam Tử Tuấn quay sang nhìn mẹ, mỉm cười kéo cô ra bến xe.
Lam Hân mỉm cười chạy cùng con trai.
Trong đầu cô chợt hiện lên một cảnh tượng đau lòng.
Bước chân của cô đột nhiên chậm dần lại.
Cô quay đầu nhìn cảnh tượng lúc này, bầu trời đêm lúc này rất đỗi quen thuộc.
Cô bị Đào Mộng Di đuổi ra khỏi nhà họ Khương cũng trong một cảnh tượng hệt như này, hồi đó cô mới 9 tuổi, trong lòng vừa căm ghét vừa tò mò.
Cô bước đi dưới cơn mưa nặng hạt, từ các cửa hàng, các quán cà phê,…không một chỗ nào cho cô dừng chân trú mưa, và nơi duy nhất cô có thể đến đó là trạm xe buýt bên đường.
Bến xe buýt thời đó không sang trọng như bây giờ, đơn sơ nhưng cũng đủ che chở cho tắm thân nhỏ nhắn của cô trước mưa gió.
Sau đó, Khương Thế Khiêm tình cờ lái xe đi ngang qua trạm buýt , nhìn thấy cô ở đó định đưa cô về.
Nhưng cũng ngay lúc đó, một cô gái mặc chiếc váy màu vàng chạy vụt qua người Lam Hân.
Cô ta cũng một mình, khuôn mặt lộ rõ sự non trẻ xen lẫn bi quan chán chường.
Lúc đó trông cô ta thật cô đơn và bơ vơ! Lam Hân nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ mặc váy vàng, ánh mắt xa xăm nghĩ về những ngày tháng trước và thương cảm.
Cô lớn lên trong sự chế giễu, mỉa mai và bị bắt nạt trong suốt những năm tháng thời thơ ấu.
Đặc biệt là Khương Tịnh Hàm, chuyên coi chuyện bắt nạt cô là trò mua vui.
Lam Hân khẽ cắn môi dưới, mọi căm hận đang kìm nén nơi cõi lòng khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Lam Tử Tuấn nhìn sắc mặt của mẹ không ổn lắm liền kéo tay mẹ, nói: “Mẹ, mẹ sao vậy, mẹ thấy khó chịu ở đâu ạ?”
” Nghe thấy giọng nói của con trai mình, Lam Hân liền giật mình sực tỉnh.
Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của con trai, mỉm cười áy náy, không biết có nên thổ lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt con trai mình hay không? Cô chớp chớp mắt, kìm nén mọi cảm xúc lại, cười nói: “Tiểu Tuấn, mẹ không sao, mưa to quá, chúng ta trú ở đây một lát rồi về nhé.”
“Vâng!” Lam Tử Tuấn hơi nheo mắt, rõ ràng là cậu không tin lời mẹ mình nói.
Từ lúc đến nơi này, tâm trạng của mẹ cứ lên xuống thất thường.
Cơn mưa đến quá bất chợt, nhiều người không mang ô nên đều vội vã tìm chỗ trú mưa.
Mưa ào ào, rất ồn, Lam Hân cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều khiến cô rất khó chịu.