Chương 2005:
Tống Ngôn Tư buông cha mình ra, lại ngã ng ồi trên ghế, không muốn. nghe: mây lời chỉ trích khuyên ngăn của cha – nữa.
Những lời này, cô ta đã nghe quá nhiêu lân rồi.
“Cha, con muốn một mình yên lặng một chút.”
Tống Ngôn Tư cúi đầu, toàn thân trên dưới cô ta đều thầy khó chịu, thật sự muôn một mình yên lặng một chút.
Tống Nguyên Thanh nhìn cô ta, vẻ đầy mặt bất đắc dĩ, “Tư Tư, nếu không thì con hãy nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, hãy đi ra ngoài du lịch” Vị trí nhà thiết kê của công ty, ta sẽ tạm thời tìm người khác đảm nhiệm.”
Tống Ngôn Tư vừa nghe, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía vẻ mặt vừa quan tâm vừa khó chịu của cha mình, cô ta chưa bao giờ là một người biết nghe lời cả.
Ngoại trừ cha mình, không có một ai thật sự quan tâm tới cô ta, nhưng mà lúc này đây, cô ta không nhận thua, thua, thì cô ta không có được cái gì cả.
Cô ta thật sự có thiên phú về thiết kế, vì sao lại phải che giâu đi chứ.
“Không, cha, con có thể tiếp tục kiên trì, trước đó là do con làm sai, sau này con sẽ không làm như vậy nữa, con sẽ chuẩn bị tôt sản phẩm mới để đưa ra thị trường.”
Ánh mắt Tống Ngôn Tư kiên định nhìn Tông Nguyên Thanh.
Suy cho cùng, với những sản phẩm trong quý trước, thực lực của cô ta đều đã được mọi người nhìn rõ.
Tống Nguyên Thanh nhíu mày, những cũng không có cách nào với con gái, một khi con gái ông ta đã quyết định, thì sẽ luôn tích cực đến cùng.
Tông Nguyên Thanh thật bât đắc dĩ, “Tư Tự, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là con hãy ngoan ngoãn đừng có gây chuyện nữa.
Những chuyện tiếp theo ta sẽ xử lý tÔU Tống Ngôn Tư không nói, vẫn cúi đầu như cũ.
Tống Nguyên Thanh lắc lắc đầu, đi ra ngoài.
Nghe được cha lên tiếng, cô ta rốt cuộc cũng yên tâm, chuyện này có cha ra mặt xử lý, liền sẽ không có việc gì.
Cô ta cười tự diễu, thì ra lúc xảy ra chuyện vẫn chỉ có cha mình là đứng trước che chắn cho cô ta.
“HiỮ HỮ HỦÌHU ” Cô ta ngả người trên bàn làm việc mà khóc rồng.
Thoáng cái đã mười ngày trôi qua, bệnh tình của Lam Hân bệnh cũng trở nên ồn định hơn.
Mà điều đáng mừng chính là, Nhạc Cần Hi cũng được xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, chuyện này đối với Lam Hân mà nói, là một tin tức rất tốt.
Miệng vết thương trên tay cô đã dần dân khép lại.
Mà Kỳ Kỳ cũng khôi phục rất tốt, đã cùng hai anh trai cùng đi học được rồi.
Lục Hạo Thành vẫn làm việc ở nhà như cũ, vì để Lam Hân nhanh chóng tốt lên, anh cố gắng hoàn thành sớm công việc của mình, tranh thủ ở bên cạnh Lam Hân càng nhiều càng tốt.
Cuối tuần lại cùng cô mang theo ba đứa trẻ đi đến nơi cô muốn đi.
Khoảng thời gian này, gia đình nhỏ của của bọn họ thật sự rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.
“Cha, mẹ, chúng con đã về rồi đây.”
Lạm Tử Kỳ vừa xuống xe liền hướng về phía trong phòng khách hô to.
Gần đây chỉ cần tan học về là lập tức nhìn thây cha mẹ, ba đứa nhỏ đều rất Vui vẻ.