Chương 2004:
Sau khi trợ lý Kiều đi ra ngoài, Tống Ngôn Tư có chút yêu ở ngồi xõa trên ghê, vẻ mặt cô ta đây mỏi mệt, đêm qua nhớ tới vẻ mặt khủng bố lạnh lùng đáng sợ kia của Lục Hạo Thành, suốt đêm cô ta không chợp mặt nổi.
Nỗi sợ hãi trong lòng cô ta đã trở thành sự thật.
Lục Hạo Thành thật sự không hề nương tay chút nào.
Cô ta nhìn thoáng qua máy tính trên bàn làm việc, nhịn không được co rúm lại một chút, hai tay run rẫy ấn mở màn hình máy tính lên.
Bâm vào phân tin tức, lướt qua những bình luận măng chửi kia, mà toàn thân cô ta run rây, các cơ trên mặt cũng co giật.
{[ Loại phụ nữ như vậy mà còn muốn dính tới Ạ Thành, đêu đê tiện từ trong xương cốt rồi.] { Lầu trên à, hẳn là tinh thần cô ta có vận đề đó, lại còn là người không biết xấu hồ nữa, còn mơ tưởng muôn phá hoại cuộc hôn nhân của nam thần chúng ta, thật là không thể nhịn được nữa.] [aa a, nghe nói cô ta tới thành phố Giang, chính là vì muốn cướp đi vị trí Lục phu nhân.
Nếu cô ta dám chọc vào A Thành, tôi sẽ đi ném trứng thối.] [ hạ ha ha ha, lầu trên, buồn cười chết đi được, cô cho răng vẫn đang ở thời cô đại sao? Cái gì mà ném trứng thối, ở trên mạng ném một quả bom hẹn giờ, khiến cô vĩnh viễn không tây trăng được nữa].
[ Người này đúng là có bệnh tâm thân, lại còn có bệnh không nhẹ.] Càng kéo xuống xem, càng là những bình luận khó nghe hơn, nhìn đên mấy chữ bệnh tâm thần đầu cô ta lập tức đau như búa bổ.
Tống Ngôn Tư run run ngón tay, nhanh chóng tắt máy tính đi, không dám tiêp tục xem lại nữa.
“Không, tôi không phải có bệnh tâm thân, không phải, không phải…… hu hu hu HÙ ‘ Tông Ngôn Tư ôm đầu đau khổ khóc thút thít, chỉ là cô ta muôn có được người đàn ông mình yêu mà thôi.
Cô ta chỉ muốn có được tình yêu mà thôi.
Thời điểm Tống Nguyên Thanh vừa tiến vào, liền nhìn thây con gái mình đau khổ khóc lóc như vậy.
“Tư Tư, Tư Tư, con làm sao vậy?”
Tống Nguyên Thanh nhanh chóng, đi qua, đỡ lây con gái, vẻ mặt đây sốt ruột.
“Đừng chạm vào tôi.”
Tống Ngôn Tư đột nhiên đầy Tống Nguyên Thanh ra.
Tống Nguyên Thanh bị bắt ngờ, thân mình cũng nhanh chóng sau lảo đảo về phía sau “HỤ ” Tống Nguyên Thanh bị đầy ngã không nhẹ, đau đớn kêu thành tiêng.
Tống Ngôn Tư lúc này mới phát hiện người tới là cha mình.
“Cha, cha không sao chứ?”
Tống Ngôn Tư đi qua đó, nâng Tống Nguyên Thanh dậy.
Tống Nguyên Thanh nhìn thoáng qua khuôn mặt đẫm nước mắt của con gái, thở dài một hơi.
“Tư Tư, con rốt cuộc là làm sao vậy?
Làm sao lại biến thành như vậy rồi, cha từ nhỏ đã dạy dỗ con cần thận, cũng không khác gì con cái nhà khác, vì cái gì chứ?
Vì cái gì mà lại biến thành cái dạng này chứ?”
Chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ ở bên cạnh bầu bạn sao?
Những đứa trẻ từ các gia đình đơn thân thật sự khó khăn trưởng thành hơn.
Nhưng mà ông ta đã có gắng hết sức để cho con gái cuộc sông tôt nhất, mây năm nay, ông ta cũng rật chú Nã tới cảm nhận của con gái, để con gái không cảm tháy thiếu thốn tình thương của cha.
Tuy nhiên, đứa con gái hiện tại mà ông ta đang thấy lại vô cùng xa lạ.