Chương 1968:
Lục Hạo Thành đang muốn nói chuyện, cửa phòng bệnh bị người ta gõ cửa, Lục Hạo Thành xoay người đi mở cửa.
Cánh cửa mở ra, một cậu bé hơi mập mạp đứng ở ngoài cửa, nhìn Lục Hạo Thành toàn thân là máu, cậu sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Lập tức, mím chặt môi một cái, lại j trân định lại, nhìn Lục Hạo Thành, rất lê phép kêu một tiếng: “Chú Lục! “
Lục Hạo Thành nghi hoặc nhìn thoáng qua cậu bé, đứa nhỏ này có vài phân quen mặt, lại không nhớ nổi là ai.
Cậu bé mặc dù mập mạp, nhưng ngũ quan tỉnh xảo đáng ngạc nhiên.
Hàn Vũ Hiên tự giới thiệu: “Chú Lục, cháu là bạn học của Kỳ Kỳ, Hàn Vũ Hiên.” Giọng điệu của cậu bé không nhanh không chậm, chữ rõ ràng, thân sắc cũng rât thong dong.
Hàn Vũ Hiên?
Khu khu…
Đáy lòng Lục Hạo Thành ho khan vài tiêng, đây không phải là bạn học chơi rât thân của Kỳ Kỳ sao?
Anh nghe Lam Lam nói qua, Hàn Vũ Hiên đang đi theo cha mẹ học kinh doanh, khí độ này quả nhiên không tôi.
Khó trách Nhiên Nhiên lo lắng, anh hiện tại nhìn thây, cũng rất lo lăng.
“Cái đó… sao cậu lại đến đây, bây giờ vân đang còn tiệt học mà.”
Đáy lòng Lục Hạo Thành oán hận, thật sự quan tâm con gái của anh.
Hàn Vũ Hiên thành thật trả lời: “Chú Lục, cháu xin nghỉ phép, nghĩ tới đến việc đên thăm Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là vì bảo vệ cháu mới bị thương, lúc đâu chỉ làm rơi một chậu hoa, cháu và Kỳ Kỳ đều tránh được, nhưng khi bọn cháu đi vài bước, lại có một chậu hoa rơi _ xuông. “
Lục Hạo Thành: “…” Sự tình lại xảy ra như vậy sao.
Lục Hạo Thành nói: “Vào đi, Kỳ Kỳ đã tỉnh rôi. Nhưng chú có thê nhờ cháu một chuyện được không? “
Hàn Vũ Hiên nhanh chóng gật đầu, “chú cứ nói đi. “
Lục Hạo Thành quay đâu lại nhìn con gái: “Vũ Hiên, cháu có thê ở bên Kỳ Kỳ một lúc được không? Chú sẽ quay lại sớm thôi. “
“Được! Được, cháu có thể.” Hàn Vũ Hiên vui vẻ gật đâu, cười sáng lạn hơn lúc trước.
Lục Hạo Thành nhìn nụ cười này của cậu bé, sao cảm giác được con gái mình bị người ta bắt cóc chứ.
– Hai người đi vào, Lục Hạo Thành nhìn con gái cười cười, “Kỳ Kỳ, Vũ Hiên ở cùng con một lúc, cha rất nhanh sẽ trở về, được chứ? “
Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua Hàn Vũ Hiên, gật đâu.
“Nhưng còn mẹ con thì sao? Tại sao mẹ không đên gặp con? “Cô ây muôn mẹ ôm.
Ánh mắt Lục Hạo Thành lóe lên, giọng điệu có chút áp lực: “Kỳ Kỳ, cha nhật định sẽ gọi điện thoại cho mẹ con, cô ây rât bận rộn. “
“ÔI” Lam Tử Kỳ không vui bĩu môi.
Lục Hạo Thành nhìn, cũng không nói gì, nói cho Hàn Vũ Hiên chú ý chuyện, nhìn cậu bé có mangtheo , đông hồ điện thoại, sau khi anh nói số điện thoại của mình cho Hàn Vũ Hiên, anh xoay người đi ra ngoài.
Đầu tiên gọi điện thoại cho Âu Cảnh Nghiêu, lại gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ đên bệnh viện.
Anh và Lam Lam đều phải thay quần áo một chút mới được.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Lục Hạo Thành lại trở lại cửa phòng phẫu thuật chờ.