Chương 1967:
Giọng nói khẩn cầu của Lục Hạo Thành tràn ngập bất lực.
Chỉ trong nháy mắt, anh thiếu chút nữa đã mật đi cô.
Bác sĩ nhìn thoáng qua ý ta, “Nhanh, mang vào phòng phầu thuật nhanh nhất có thê, chuẩn bị truyền máu.”
“Vâng!”
Một cô y tá nhỏ liều mạng chạy vào trong bệnh viện.
Lam Hân nhanh chóng được đầy vào phòng cập cứu.
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt suy sụp ngôi ở bên ngoài chờ.
Anh dùng sức vuốt vào mặt thật mạnh, đề cảm xúc đau đón khiến anh tỉnh táo hơn một chút.
Lúc này anh mới nhớ tới, dịch truyền của con gái chắc cũng truyền xong rÓÕI.
Anh lại đứng dậy, nhanh chóng tìm được thang máy, di chuyên bằng thang máy tới phòng bệnh của con gái.
Bác sĩ và y tá đều rất bận rộn, nếu không có rung chuông, y tá cũng _.
không biệt là đã truyền nước xong rôi.
Lúc Lục Hạo Thành đuôi tới , thây máu đã chảy lại vào trong dây dẫn, _ anh lập tức tắt chốt mở điêu chỉnh tôc độ truyện dịch.
Sau đó nhanh chóng rung chuông.
Sau khi ôm Lam Hân lên, chiếc áo sơ mi trăng của anh cũng dính đây máu.
Lúc y ta tiền vào nhìn tháy liền hoảng sợ, “Tiên sinh, anh bị thương chỗ nào sao?”
Lục Hạo Thành gầm nhẹ nói: “Tôi không có việc gì, trước tiên giúp con gái tôi thay dịch truyền đi.”
Cô y ta cũng bán tín bán nghỉ thay đổi dịch truyền, đang muốn quan tâm một chút tới Lục Hạo Thành, nhưng nhìn Sắc mặt u ám của anh và hơi thở áp lực khủng khiếp trong phòng bệnh, lời vừa muôn thốt ra khỏi miệng lại lập tức nuôt ngược trở vào.
Y tá đầy xe điều dưỡng rời đi.
“Mẹ…… mẹ, đau quá…… ” Kỳ Kỳ trên giường bệnh nhỏ giọng lên tiêng, Lục Hạo Thành vừa nghe, muôn đưa tay năm lây tay con gái, vừa thây khắp.
tay đêu là máu tươi, anh lại rụt trở vê.
“Kỳ Kỳ, cha ở đây, là miệng vét thương đau lăm hả con?”
Anh cô gắng khiến giọng mình trở nên nhẹ nhàng hơn.
Kỳ Kỳ vừa nghe là cha, yếu ớt mở to mắt.
Đập vào mắt cô bé là hình ảnh Lục Hạo Thành toàn thân đây vết máu, lòng Lam Tử Kỳ bật chợt căng thắng, cô bé khóc lên: “Cha ơi, cha làm sao Vậy, sao lại nhiêu máu như vậy.”
Cô bé vừa khóc, lại động trúng miệng vết thương phía sau, nước mắt rơi càng nhiêu.
Lục Hạo Thành thấp giọng dỗ dành: “Kỳ Kỳ, ngoan, đây không phải máu GUa chii loi ” Lục Hạo Thành muôn nói lại thôi, “Cha không bị làm sao hết.”
Lam Tử Kỳ vừa nghe, tiêng khóc nhỏ hơn rất nhiêu, mở to hai mắt nhìn cha, chớp chớp đôi mắt to đẫm lệ, hít mũi, lo lăng hỏi: “cha thật sự không sao sao? Nhưng máu trên người cha là từ đâu ra? “
Lục Hạo Thành cười gật đầu, cũng không nói máu từ đâu ra.
Nếu lúc này nói với cô, mẹ cô đang ở trong phòng cập cứu, cô nhật định sẽ càng khô sở hơn.