Chương 1914:
Anh nhin không được duỗi tay, nhéo lên chiếc mũi yêu kiều kia “Đỗ ngồc, em nhìn không ra là anh đang ghen hay sao?”
am banh eo? ” Anh ghen ghét cái quỷ gì chứ! tê si này có cái gì mà phải ghen ghét.
Không phải…… Ghen ư?
Vì sao lại ghen?
Chẳng qua đó chỉ là một người bạn thậm chí còn chưa quen biết rõ, lần đầu tiên gặp mặt, vẫn là trên quan hệ hợp tác làm ăn, chuyện này cũng muôn ghen tị hay sao?
Lam Hân có chút khó hiểu về tâm tư của ông xã nhà mình.
“Làm sao anh lại có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy được?
Đó là chỉ là một người em từng nghe tên lúc ở đại học nhưng chưa từng gặp qua mà thôi.
Người ta tự tìm tới cửa muốn hợp tác, đôi tập đoàn Lục Thị cũng có lợi.
Cùng anh ta nói thêm vài câu, anh ghen ghét cái gì chứ?”
“Dù sao thì anh chính là thấy ghen ghét.”
Lục Hạo Thành tức giận nói một câu, khởi động xe vệ nhà.
Lam Hiìm: ” Cái thái độ này của anh, cứ làm như cô đang hồng hạnh vượt tường – ngoại tình vậy.
Tuy nhiên việc anh thầy ghen ghét, sao cô lại cảm thấy rất vui vẻ vậy chứ.
“Ha… ” Cô nhịn không được mà bật cười, lại nói tiếp, từ sau khi cô quen biết Lục Hạo Thành , người khác phái bên cạnh cô cũng không nhiều lắm, cũng rất ít khi nhìn thầy dáng vẻ ghen tức như này của Lục Hào Thành .
Tương tự, anh cũng không bao giờ.
gần gũi với phụ nữ khác, cô cũng rất Ít có dịp cảm thầy ghen †ị.
Cuộc sống của cô không được như ý lắm, tuy nhiên đường tình duyên lại khá thuận lợi, thỉnh thoảng lại có một vài người nhảy ra làm phiên đến hai người họ, nhưng cả hai đều kiên định tin tưởng vào trái tim của mỗi người.
Lục Hạo Thành nghe được tiếng cô cười, đáy lòng càng thấy buồn bực.
“Em cười cái gì?”
Anh nhịn không được hỏi ra tiếng.
“Không có.”
Lam Hân cười nói.
Xe chạy ra khỏi bãi đồ xe cách đó không xa, Lục Hạo Thành: đột nhiên nhìn thây Tông Ngôn Tư đang chặn đường Trương Thượng Vũ.
Anh lập tức đưa chân đạp phanh khiến xe ngừng lại.
Cả người Lam Hân theo quán tính đều chúi thằng về phía trước.
*A……” Cô lập tức thấy hoa mắt chóng mặt.
Lục Hạo Thành ghé mắt, áy náy nhìn thoáng qua cô, “Lam Lam, em không sao chứ?”
Lạm Hân nghiêng đầu trừng mắt nhìn liếc anh một cái, đang muôn hỏi vì sao anh lại làm như Vậy, cũng đột nhiên nhìn thây Tống Ngôn Tư cùng Trương Thượng Vũ.
Cỗ tức giận vừa bùng lên trong lòng Lam Hân đã đột nhiên biến mật.
“Bọn họ quen biết nhau sao2”