Chương 1872:
Lục Hạo Thành cũng gắt gao ôm lấy cô, đê cô cảm nhận được sự tôn tại của chính mình.
“Lam Lam, đừng sợ, có anh ở đây.”
Anh thì thầm nói nhỏ bên tai cô, khiến cô cảm thấy an tâm.
Anh biết cô bị bệnh, vừa tỉnh dậy thì thấy bản thân đang ở nhà, cô hoạng mang, trong khoảng thời gian ngăn không nhớ ra nồi những chuyện xảy ra gân đây, cô sẽ sợ hãi, sẽ thông khô.
Anh cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô, lại hôn lên cái trán, chóp mũi, cuối cùng là dừng trên cánh môi.
_ Anh chậm rãi cảm nhận sự dịu dàng của cô cả quá trình.
Lam Hân hơi ngước mắt, vẻ mặt không thỏa mãn chủ động vòng lấy cổ anh.
Cô chủ động hôn anh thật sâu.
Lục Hạo Thành lại sung sướng cong cong khóe môi.
Mặc cô nháo loạn .
Lam Hân cảm giác như vậy là không đủ, cả người đêu bò ở trên người Lục Hạo Thành, cảm nhận sự tồn tại của anh.
“la Hai ” Lục Hạo Thành bị động tác vụng về của cô chọc cười, “Cô bé ngốc, em đang ốm đó, nghỉ ngơi thật tôt đi.”
Lục Hạo Thành kéo tay cô ra, chăm chú nhìn cô đầy thâm tình.
Lam Hân chớp chớp hai mắt to trong veo, mê ly nhìn anh, “Em bị bệnh sao?”
Đầu óc Lam Hân lúc này còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Đúng vậy!”
Lục Hạo Thành duỗi tay chạm nhẹ trên chóp mũi cô.
Lam Hân bu đôi môi đỏ, tỏ ra khá bất mãn, mắt to như làn nước trong veo không chớp, lại tủi thân nhìn qua anh, “Nhưng mà em nhớ anh lãm.”
Thân mình Lục Hạo Thành run rẫy một chút, kiều quyên rũ này anh hoàn toàn không có cách nào chống cự được.
“Lam Lam, ngoan nào, em đang _ bệnh, chờ sau khi em khỏi bệnh rôi anh sẽ từ từ “bắt nạt” e Giọng nói của Lục Hạo Thành khàn khàn mê người, dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ lên trán cô.
Trong lòng lại đang sôi sục nhiệt huyết.
Đối với cô anh chưa bao giò đủ sức chống cự cả, cô mãi mãi là tia sáng bât diệt trong trái tim anh.
TiùMiGGi Lam Hân làm nũng, “Không thèm.”
Cô không buông anh ra, ngược lại còn ôm rât chặt, cứ như thê nếu cô buông tay ra một giây, Lục Hạo Thành sẽ lập tức biến mắt vậy.
“Lam Lam.”
Lục Hạo Thành lại nhẹ nhàng gọi một tiêng.
“Vâng!”
Lam Hân nhanh chóng gật gật đầu, chỉ cân là giọng nói của anh, cô sẽ nhanh chóng đáp lại, đề nói cho anh biết cô vẫn đang ở đây.
“Lam Lam, trước tiên nghỉ ngơi cho tốt đã nhé?”
Lục Hạo Thành nhẹ giọng dỗ dành cô.
Lam Hân nhìn anh khẽ lắc đầu, ôm lầy anh càng chặt hơn: “Không cần, em đã ngủ nhiều lắm rồi, không thấy buồn ngủ.”