Chương 1871:
Tim Lục Hạo Thành lại nhói đau một chút, đúng vậy, Lam Lam sinh bệnh, Nhiên Nhiên cũng phát hiện ra sao?.
Lục Hạo Thành cười nhẹ, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái trán xinh đẹp của con trai.
“Nhiên Nhiên, con đừng nghĩ nhiêu, mẹ con không có việc gì cả, cha đã trở lại, sẽ không đề mẹ con phải xảy ra chuyện gì đâu.”
“Vâng!”
Tâm trạng Lam Tử Nhiên đang không tốt, cũng không muốn nói thêm gì nhiều, cậu bé nhắm mắt lại muốn ngủ, Lục Hạo Thành cũng không ở lại quây rây con trai, giúp cậu bé đặp chăn tử tế xong thì đứng dậy tắt đèn rôi ra khỏi cửa.
Trở lại trong phòng ngủ, Lam Hân đã tỉnh lại.
Nghe được tiêng mở cửa, Lam Hân vôn tưởng Tăng trong khoảng. thời gian này vân là do cô đang năm mo, liên nhanh chóng nhìn ra cửa, khi thấy được rõ ràng là Lục Hạo: Thành lòng cô tràn đây vui mừng.
“A Thành, là anh, anh đã trỏ lại rồi, đúng hay không?”
Giọng nói ngạc nhiên của cô khiến Lục Hạo Thành hơi sửng sốt.
“Lam Lam, em tỉnh rồi à.”
Anh cười cười rồi đi qua ngồi ở bên cạnh cô.
Lam Hân có chút không thê tin được, cô nhìn anh, “A Thành, anh đã trở lại, anh thật sự đã trở lại, em không phải đang nằm mơ đấy chứ?”
Lam Hân máy ngày nay vẫn luôn phát sốt, vẫn luôn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, vừa tỉnh lại trên giường ngủ của chính mình, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trong căn phòng trống rồng ‹ chỉ có một mình cô, cô cảm giác. tất cả như đang là một giác mơ, cô rõ ràng đã nhìn thầy Ầ Thành trở lại, nhưng lại không có anh ở đây.
Cô có chút sợ hãi khi nghĩ rằng tất cả chỉ là giâc mộng.
Lục Hạo Thành nhìn cô như vậy, vô cùng đau lòng.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt ở trên mặt mình, nhìn cô rôi nở nụ Cười dịu dàng, ‘ ‘Lam Lam, là anh, anh ở đây.”
“Anh ở đây” ba chữ này khiến trái tim Lam Hân như bị bóp nghẹn..
Ở thời điểm cô đang cần anh nhát, mấy tiếng “Anh ở dây” của anh là liều thuốc tinh thần ấm áp nhất cho trái tim cô.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng độ âm trên khuôn mặt anh.
“A Thành, em không có nằm mơ, đúng không anh?”
Lam Hân cười nhìn anh.
Sắc mặt cô hồng hào hơn rất nhiều, lúc này cô đã tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Một số hình ảnh trong trí nhớ hiện lên trong đầu cô như những thước phim ngăn.
Có lẽ đột nhiên về đến nhà,nơi mà bình thường mây tháng nay chỉ có môi mình cô trong căn phòng ngủ.
trống trải, ngay tại khoảnh khắc cô tỉnh dậy, cô lại lâm vào trạng thái thống khổ cùng nỗi sợ hãi khi mắt đi Lục Hạo Thành.
Lam Hân nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh mà cười cười, “Ông xã, rốt cuộc em cũng chờ được đến khi anh trở „ lại.
Lam Hân cười với vẻ mặt ngọt ngào, hạnh phúc.
Cô nhào vào trong lòng anh, cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ. cùng với hơi thở quen thuộc của anh, cả người như bị bao trùm bởi một cô niêm vui mãnh liệt.