Có rất nhiều đứa trẻ đã may mắn được nhận nuôi bởi một gia đình tốt, và có một cuộc sống dễ chịu.
Những chuyện này cô ta đều xem ở trong mắt.
Nhìn thây người giàu có ăn mặt phong cách đền xin nhận con nuôi, cô ta sẽ luôn tỏ ra ngoan ngoãn đi đến trước mặt họ.
Tuy nhiên trông cô ta quá lặng lẽ, bởi vì bản thân thây tự ti, trong một khoảng thời gian dài không ai muốn nhận nuôi cô ta cả, Thẳng đến khi Lâm Mộng Nghỉ xuất hiện, lần đầu tiên bà tiếp xúc với đôi mắt của cô ta, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào đó, nước mắt n tròng mà gọi một tiếng” ‘Lam Lam”
sau đó liền chủ động bước tới nói chuyện với cô ta.
Ở thời điểm đó Lâm Mộng Nghi vẫn còn rất trẻ, cũng rất được, toàn thân cao thấp đều tràn ngập quý tộc hơi thở.
Lần đầu tiên cô ta được trông thầy người phụ nữ ăn mặc và trang điểm tỉnh tê như trên TV ở ngoài đời như vậy.
Cô ta đã ở cô nhỉ viên lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đến thế.
Bà đã nắm lấy tay cô ta, rơi nước mắt cười nói: “Cháu có đồng ý trở thành con gái của ta hay không?
Lam Lam con gái của ta đã bị thát lạc mất rồi, tìm không thấy con bé, dáng vẻ của cháu rất giỗng Lam Lạm, nhìn thầy cháu ta tựa như nhìn thấy con gái mình vậy, có cháu bên cạnh, ta sẽ không phải đau đớn như vậy nữa.”
Cô ta vừa nghe xong, cảm giác bản thân chỉ là người thay thế, có chút không muôn.
Nhưng dáng vẻ yêu thương con gái của bà khiên cô ta rât cảm động, cô ta cũng muốn có được một người mẹ như vậy, một người mẹ thật sự yêu thương mình.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời từ lúc còn nhỏ, người mẹ trước mắt này cũng sẽ yêu thương cô ta không kém gì con gái của bà.
Dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Mộng Nghỉ, cô ta nhịn không được gật gật đâu, mím,chặt môi, thật cần thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt bà với đôi mắt to tròn.
Cô ta thây bà nở nụ cười, cười trông rất vui vẻ, bà còn vươn tay xoa xoa đầu cô ta, “Con thật ngoan, Lam Lam của ta, cũng ngoan ngoãn giỗng cháu bây giờ vậy, trồng con lặng lẽ lại ôn hòa, từ nay hãy gọi là An An đi, mẹ hy vọng con cả đời này bình an trôi chảy.”
Nghe được những lời này, cô ta nở nụ cười, cười đến thật vui vẻ, gật đầu kích động gọi một tiếng”Mẹ.”
Tiếng cô ta gọi rất nhỏ, người mẹ trước mặt rât xinh đẹp, hơn nữa còn rất sang trọng, cô ta không dám phạm sai lâm, chỉ sợ sau này người mẹ mới này sẽ không cân tới mình nữa.
Sau khi Lâm Mộng Nghỉ hoàn thành các thủ tục ở cô nhi viên xong, liền mang theo cô ta đi đến trung tâm mua sắm, mua cho cô bé lúc đó rất nhiều váy công chúa xinh đẹp.
Trở lại nhà họ Cô, căn biệt thự kia giỗng như một tòa cung điện, làm cho cô ta vừa hâm mộ vừa vui thích, cô ta sẽ có một căn phòng công chúa của riêng mình.
Trở thành công chúa nhỏ mà những người trong khu cô ta ở trước nay vân luôn ghen tị.
Mọi người trong gia đình nhà họ Có đối xử với cô ta cũng rất tốt, cô ta thật sự trở thành. một cô công chúa nhỏ được sông trong lâu đài, giác mộng của cô ta cuôi cùng cũng được thực hiện rồi.
Lúc còn nhỏ, là những ngày tháng cô ta cảm thấy hạnh phúc nhật, tuy.
nhiên sau khi dàn dần lớn lên cô ta mới phát hiện ra, thì ra sự xuất hiện.
của mình cũng không hề giảm bớt nỗi mong nhớ của nhà họ Cố đối với Cố Ức Lam.
Lúc cô ta trộm tiên vào phòng của Cô Ức Lam, mới phát hiện răng trong nhà họ Có, phòng của Cô Ức Lam mới đúng nghĩa là phòng dành cho công chúa, trông trình độ đẹp đẽ, xa hoa còn có thê hơn cả phòng ngủ chính của Lâm Mộng Nghi.
Ở thời điểm đó cô ta mới hiểu được, cô ta không thể thay thế được vị trí của Cô Ức Lam ở trong nhà họ Có.
Từ khi còn nhỏ cô ta đã bắt đầu ghen tị với một người còn không biết sông chết thế nào.
Sự ghen tị này đã sớm bén rễ nảy mâm sâu trong lòng.