Người cô yêu vẫn chưa thể quay về bên cô được.
Càng giận dỗi người cô yêu hơn bởi vì hai loại người này mà anh biến mắt không tìm ra tung tích.
Nhạc Cần Hi đi đến phía sau Lam Hân, từ trong tay Ninh Phi Phi tiếp nhận Lam Hân.
Âu Cảnh Nghiêu mang theo Ninh Phi Phi rời đi trước.
Nhạc Cân Hi phụ giúp Lam Hân ra khỏi sân bay, dọc theo đường đi, cũng không có cùng Lam Hân nói chuyện, anh biệt răng lúc này cô không muôn mở miệng nói chuyện.
Ngôi trên xe cảnh sát, Cô An An nhìn thây vẻ mặt Lam Hân lặng lẽ được Nhạc Cần Hi phụ đây xe lăn đi ra, đồng tử cô ta co rụt một chút.
Cô ta đột nhiên suy nghĩ, nêu thời gian quay ngược lại 20 năm, cô ta nhất định sẽ không đưa ra lựa chọn như trước kia nữa.
Cô ta nhất định sẽ lựa chọn là một đứa trẻ mô côi, không trải qua cuộc sông xa hoa của con gái nhà có tiền nữa, sẽ nhìn cuộc đời thấu đáo hơn một chút, như vậy thì nụ cười ngây thơ của cô ta cũng có thê đơn thuân như tia năng mặt trời, cả đôi mắt cũng có thể trong veo, Vĩnh viên sẽ thanh khiết giông như đỉnh núi tuyết phủ nơi bầu trời cao trong xanh kia.
Cô ta sẽ không sợ hãi mất đi những gì mình đang có.
Cũng sẽ không gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay.
Nếu lúc trước không phải bởi vì muốn trở thành một tiêu thư con nhà giàu có, cô ta cũng sẽ không đi đến nhà họ Có mà trưởng thành từ trại trẻ mô côi thì cô ta đã có thể thản nhiên sống một cuộc đời bình thường Cô ta cũng có thể kết hôn với một người đàn ông cao lớn anh tuần, mà không phải là kiểu đàn ông vô tình vô nghĩa như Lục Hạo Khải đó.
Lam Hân từng nói: “Cố An An, không ai vứt bỏ cô, là cô tự từ bỏ chính mình.”
Lời này dùng để hình dung về cô ta, đúng là vô cùng chuân xác.
Tuy nhiên thời điểm này, cô ta còn có sự lựa chọn hay sao?
Từ sau khi cha mẹ ruột qua đời, cuộc sông của cô ta trở nên hỏng bét.
Chú và thím có nhận nuôi cô ta, nhưng chuyện này không có lợi cho cô ta chút nào, mỗi lân thím đi thanh toán tiền điện nước, hoặc là mỗi lần đi siêu thị để mua đồ ăn, lúc trở về lúc nào cũng sẽ tức giận.
Trong nhà nhiều hơn một miệng ăn, đôi với thím mà nói, là chuyện khó có thể chấp nhận được Thím thường xuyên măng mở cô ta là sói mặt trăng vong ơn bội nghĩa, lúc tức giận thì sẽ véo hoặc đánh cô ta, bởi vì không có tiền, tất cả củi, gạo – mãm, muối thường ngày đều cân tiền để duy. trì, nên tất cả bực dọc của thím đều rơi hết trên người cô ta.
Cô ta vừa sợ hãi, vừa tức giận, tuổi còn nhỏ đã phải hèn mọn chú ý tới ánh mắt của đám người lớn mà sống.
Có một buồi sáng, khi còn đang chơi đùa ở ngoài sân nhà, nghe thây cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ gân đó.
Một người nói gặp được một cô bé được đưa tới trại trẻ mÔ côi, cuôi cùng đã được. người của một gia đình giàu có nhận nuôi, được hưởng thụ cuộc sông như một cô công chúa nhỏ, cuộc sông sung sướng được miêu ta từ miệng hai người phụ nữ kia là điều mà cỗ ta chưa bao giờ tưởng tượng được, một cuộc sông.
như nàng công chúa đã từ từ bén rễ và nảy mâm trong trái tim cô ta.
Một ngày nọ, lại bị thím đánh, cô ta liền nói ra đề nghị với thím rằng mình sẽ đi đến trại trẻ mồ côi.
Thím mới đâu cũng sửng sôt một chút, nhưng lập tức liên cười thật sự vụi vẻ, cùng chú thương lượng xong, vốn là một cặp vợ chông có chung ý nghĩ xâu xa, nháy mắt đã đồng ý đem cô ta đưa vào cô nhi viện.
Vợ chồng hai người đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, mới đem cô ta đưa vào cô nhi viện được.
Đi tới cô nhi viện, tuy rằng sẽ không bị đánh bị mắng, nhưng lại không còn người nhà nên rất cô đơn.
Nhìn thấy. những đứa trẻ ở cô nhỉ viện cứ vài ngày lại có người đến nhận nuôi mang ởi, cô ta bắt đầu xao động.