Lúc này Lạc Cần Nhiên và Mộc Tử Hành vừa ăn xong cơm tối, hai người người đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ.
Nhạc Cần Nghiên đột nhiên nhận được điện thoại của Văn Kỳ, có phần kinh ngạc.
Văn Kỳ: “Chị, em đến thành phố Giang rồi, em có thể gặp chị một lát được không?”
Nhạc Cần Nghiên nói: “Chị đã nghe Lam Lam nói rôi. Bây giò em đang ở đâu?”
Văn Kỳ: “Em đang ở dưới công ty của Cân Hi.”
Nhạc Cần Nghiên có chút nhíu mày, cô ta đã đến tìm Cần Hi: “Vậy thì ngày mai đi, chị sẽ gửi địa chỉ cho em, hôm nay chị không có thời gian.
Nói đúng hơn chính là không muốn gặp cô ta bây giờ.
“Cảm ơn chị. Ngày mai em sẽ đến đúng giờ.”
Sau khi Nhạc Cần Nghiên tắt điện thoại, tâm tình có chút phức tạp.
Mộc Tử Hoành nhìn cô, hỏi: “Nghiên Nghiên, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhạc Cần Nghiên cúi đầu nhìn anh, mỉm cười, anh từ trước đến nay vận rất nhạy cảm với cảm xúc của cô, đối với cô vẫn luôn đề tâm như thế: “Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là một người đột nhiên xuât hiện, không sao đâu.”
“Ai vậy?”
Cô dường như không muốn gặp đối phương.
Nhạc Cần Nghiên hiếm khi thầy anh truy hỏi tận cùng như thế này: “Là một đại mỹ nhân, ngày mai anh có thể gặp được cô ta.”
Mộc Tử Hoành gian xảo cười một cái, con ngươi hiện ra ánh sáng âm áp: “Nhất định không. thể xinh đẹp băng Nghiên Nghiên của chúng ta.”
“Ha ha… ” Nhạc Cần Nghiên nghe xong lời này, cảm thấy rât vui vẻ, cô đây anh đi ra ngoài.
Mộc Tử Hoành nghĩ một lát, còn nói: “Xem ra, em thật sự không muôn gặp GÓI toi”
Nhạc Cần Nghiên hơi sững sờ, “Ha ha…. Mắt của anh là loại gì Vậy, chuyện này đều bị anh nhìn thầu cả rôi.
Trong lòng Nhạc Cần Nghiên quả thực tràn đầy sự cự tuyệt, nhưng cũng không thể không gặp mặt, dù sao cũng đã quen biệt từ lúc còn nhỏ.
Cha mẹ cũng đều là bạn bè của nhau.
“Em thực sự không ưa thích cô ta lắm, thê nhưng quan hệ giữa gia đình cô ta và gia đình của em khá tốt. Hơn nữa Cần Hi và cô ta là bạn học lớn lên cùng với nhau.”
“Tính tình không tốt cho lắm?”
Không phải tính tình không được tốt cho lãm, mà là thích tính toán với người khác.
Đây mới là điều mà cô không thích.
Mộc Tử Hoành hơi híp mắt lại, đáy lòng xuất hiện một ý nghĩ to gan: “Cô ta thích Cần Hi phải không?”
Nhạc Cần Nghiên quyến rũ cong môi, gảy một sợi tóc xoăn xoăn: “Lại bị anh nhìn ra rôi.”
Mộc Tử Hoành cười nhạt nói: “Anh không. chỉ mỗi nhìn ra thôi đâu, anh còn biết là Cần Hi không thích cô ta.”
Nhạc Cần Nghiên nhẹ gật đầu, mắt nhìn về phía đèn đường mờ mờ, có rất nhiều người đi ra ngoài tản bộ vào ban đêm, tất cả mọi người đều chào hỏi nhau một cách khách sáo.
“Có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Cẩn Hi cũng hiểu rất rõ lý do của cô Ta.
Mộc Tử Hoành nghỉ ngờ câu nói này, anh quay đầu nhìn thoáng qua cô, thấy sắc mặt của cô có chút không tột, con ngươi hơi đối sầm lại, “Nghiên Nghiên, có rất nhiều người đều thích thanh mai trúc mã của mình.