Văn Kỳ nhanh chóng đưa tay ra giữ chặt lây anh ta, sắc mặt đau khổ, hỏi: “Đã bốn năm rồi, anh vẫn không thể tha thứ cho tôi sao?
Mọi người đều làm ra những chuyện sai trái khi họ còn trẻ, và tôi cũng rât hồi hận vì trước đây đã làm như vậy.”
Lạc Cần Hi mang theo ánh mắt có chút kiêu ngạo và cô độc hơi quay lại, đối mặt với đôi mắt phượng đang chăm chú ka của cô ta, dân dân hóa thành một tia cười lạnh:, Văn Kỳ, cô đã lừa gạt tôi rất nhiều lần rồi, còn hi vọng răng tôi sẽ tiếp tục tin tưởng cô hay sao?
Cô và tôi là những người bạn lớn lên cùng với nhau, tôi biệt rõ cô là hàng người gì.
Buông tay rai”
Anh ta nói ba từ cuối cùng rất nặng nê, với một nụ cười chê nhạo ở khóe miệng.
Cũng là bởi vì hiểu rất rõ lẫn nhau, giữa bọn họ mới càng không khả năng.
Ánh mắt Văn Kỳ kiên định mà cố chấp nhìn chăm,chú vào anh ta: “Tôi không buông. Cần Hi, bốn năm trước tôi buông tay, hiện tại anh cũng không có được Lam Hân, tôi lại càng không buông tay ra. Tôi sẽ thay đổi mà, từ nay vệ sau tôi sẽ không bao giò lùa dôi anh nưa. Lúc đó, là bởi vì ghen ghét tôi mới đôi xử với anh như thê.”
Lời giải thích cùng sự cam đoan của cô ta, tuyết nhiên không chạm tới trái tim của Lạc Cần Hi.
Dù cho, anh ta không có được Lam Lam, anh ta cũng sẽ không ở bên Văn Kỳ. Có lẽ cả đời này, anh ta sẽ không yêu bắt kỳ người phụ nữ nào khác nữa.
Ni không thể yêu, anh ta sẽ không ý làm tồn thương trái tim của tiện: khác. Yêu một người đã quá đau khổ, chờ đợi một người còn đau khổ hơn, chờ đợi một người mãi mãi Sẽ không quay về bên mình, loại cảm giác này thực sự đạu đến không muốn sông nữa. Sống không bằng chết!
Anh ta chờ đợi Lam Lam, cả đời này, cũng không thể quay trở lại ở bên cạnh anh ta nữa rôi.
Cô gái đó, không phải cô ấy không động lòng. Chỉ là cô ây không ích W, không muôn hủy hoại cuộc đời của anh ta, không muôn cuộc đời của anh ta trở nên quá thậm tệ, cưới một người phụ nữ có đến ba đứa con.
Cho nên, cô ây vô tình cự tuyệt anh ta, đồng thời, cũng đầy anh ta xuống địa ngục.
Đây cũng chính là người con gái anh ta đem lòng yêu, người phụ nữ ở ngay trước mặt anh ta. Nhưng cô ta lại võ cùng ích kỷ, vì sự ghen tuông mù quáng mà suýt chút nữa cô ta đã hủy hoại Lam Lam.
Sự việc này trong lòng anh ta không thể tha thứ được, dù đã nhiều năm như vậy nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng của đêm hôm đó, trong lòng anh vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.
Nếu anh ta tới chậm một phút, cô ấy sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Văn Kỳ nói: “Tôi sẽ đến trước mặt Lam Hân nói lời xin lỗi, nếu như Lam Hân tha thứ cho tôi, anh cũng sẽ tha thứ cho tôi phải không?”
Trong mắt Lạc Gần Hi hiện lên một tia lạnh lẽo: “Chờ Lam Lam tha thứ cho cô rồi hãng nói chuyện.”
Nhạc Cần Hi nói xong liền tự rút tay ra, sải bước đi về phía nhà đề xe.
Cái nhìn tàn nhẫn đó khiến trái tìm Văn Kỳ đau nhói.
“Nhạc Cần Hi, em sẽ không từ bỏ anh đâu.”
Văn Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã dân đi xa, toàn thân căng cứng, vô cùng đau lòng.
Nếu năm ấy chuyện đó không xảy ra, có lẽ bọn họ sẽ không đi tới nước này.
Anh ta biết rất rõ là do cô ta gây ra chuyện đó, thế nhưng anh ta không nói chuyện này cho Lam Hân biết.
Nếu như Lam Hân biết, cô ấy sẽ không muốn gặp cô ta trước khi cô ta tói.
Lần này trở về gặp cô ấy, cô sẽ không đối xử với cô ta với vẻ mặt hòa nhã như thế này đâu.
Cô ta lấy điện thoại ra, bám vào số điện thoại của Nhạc Cần Nghiên.