Ánh mắt Chiến Hàn Quân quét qua khung cảnh văn phòng của cô, thế mà chỉ có vài cái văn kiện sạch sẽ, và bày biện rất đơn sơ.
*Có thể cho anh xem qua một chút bảng báo cáo hàng năm của công ty Họ Nghiêm một chút không?” Vì ở nơi làm việc của cô, bỗng nhiên Chiếu Hàn Quân lại muốn quan tâm công việc làm ăn của công ty họ Nghiêm.
Nghiêm Linh Trang lập tức cự tuyệt: “Công ty họ Nghiêm của chúng tôi sẽ không hợp tác với các anh đâu. Cho nên, ngài Chiến không cần quan tâm đến công việc làm ăn của công ty họ Nghiêm đâu”
Chiến Hàn Quân yếu ớt thở dài. Cô bé này vẫn còn hờn dỗi anh.
“Anh nói đi, anh tới đây để làm gì?”
Nghiêm Linh Trang tức giận hỏi.
Chiến Hàn Quân mới giật mình, nói: “Anh có nhắn tin cho em, em không thấy sao?”
Nghiêm Linh Trang bật ra màn hình: “Tôi đã đưa số điện thoại của anh vào danh sách đen rồi, về sau ngài Chiến không cần liên lạc với tôi nữa: Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn cô!
“Có phải còn giận anh không?” Anh hỏi.
“Hận cả đời.-Nghiêm Linh Trang nói Chiến Hàn Quân nhẹ cười rộ lên. Đôi mắt hoa anh đào mị hoặc, dù mỉm cười, toát ra từ bên trong mùi hương của hoa anh đào, sinh động đến mê người.
“Thì ra em vẫn còn quan tâm anhi”
Nghiêm Linh Trang tức giận nói: “Ai quan tâm anh. Đừng tự đắp vàng lên mặt mình”
Chiến Hàn Quân nhìn qua mắt của cô: “Chỉ có quan tâm đến một người, mới có thể có cảm xúc với người đó. Kể cả là hận”
Nghiêm Linh Trang hả hốc mồm …
“Em không có quan tâm anh đâu” Nghiêm Linh Trang chột dạ, vội che dấu cảm xúc bất an cục xúc của mình: “Hiện tại, em mới quen một bạn trai mới, anh ấy còn đẹp trai hơn anh, có tiền nhiều hơn anh, quan trọng là anh ấy tốt với em hơn anh. Em đã thoát khỏi mối quan hệ của chúng ta rồi”
Đáy mắt của Chiến Hàn Quân tụ băng, nắm đấm không tự giác buông ra rất nhanh.
“Hừ, chỉ là người ta ở với em hơn mười ngày mà thôi, lại không ngừng ca ngợi cơm chó của hai người. Em có hiểu được đàn ông ông sao? Quê quán anh ta, địa chỉ, thành viên gia đình, chức vụ, em có biết không?” Chiến Hàm Quân buồn rười rượi nói “Biết rất rõ” Trong đầu Nghiêm Linh Trang cố gắng suy nghĩ, cô phát hiện thật sự cô chẳng biết gì về Dư Nhân.
Ngoại trừ cái tên của anh ta, những thứ khác hoàn toàn cô không biết gì cả.
Thế nhưng vì không để Chiến Hàn Quân xem thường cô, cô thể hiện khí thế người không thua trận: “Tại sao tôi lại nói cho người ngoại như anh biết những thứ này”
Chiến Hàn Quân bị cô cố gắng phân rõ ranh giới, mà tức giận. Trong hốc mắt, con ngươi đen láy giam cầm sắc thái bị sỉ nhục bên trong.
“Hôm nay anh đến tìm em, là có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ” Anh mở to mắt, bình phục cảm xúc, giọng cũng cố gảng hết sức ôn nhu “Không giúp” Nghiêm Linh Trang không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
với anh, sau này là hai người dưng, khác đường, không thể cùng sống chung; Cô nhãn tâm nói.
Chiến Hàn Quân nhìn thẳng cô: “Em xác định là như thế?”
Nghiêm Linh Trang bị khí thế bễ nghễ của anh là chấn động: “Chuyện chúng ta trở thành như thế này không phải đều là do anh ban tặng sao? Lúc trước, anh nói tôi lăn đi, bây giờ tôi lăn thật xa khỏi anh, không muốn cùng với anh có bất cứ quan hệ nào nữa, không phải vừa lòng đẹp ý anh rồi sao?”
Chiến Hàn Quân cổ họng cứng lại, muốn giải thích với cô, anh thật sự là bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Nếu vậy, anh phải tìm cho bọn chúng một người mẹ mới rồi” Lời của Chiến Hàn Quân lộ ra tia bất đắc dĩ.
Anh chuyển động xe lăn, chuẩn bị ra ngoài.
Bỗng Nghiêm Linh Trang vội chạy tới, một tay giữ chặt xe lăn của anh.
Cô ngồi xổm người xuống, con ngươi trong suốt như nai cao chớp chớp nhìn đồng tử của anh.
Giống như muốn xem tất cả ngụy trang của anh mới cam tâm.
“Sao anh lại tàn nhẫn muốn chia tay với em, có phải vì chân anh bị phế không, Á Châu đang gặp khốn đốn, nên anh sợ liên lụy đến em nên đã hành động bất đắc dĩ như thế?”