“Vê rồi nói sau đi” Chiến Hàn Quân nói.
Khi Lâm Miên trở về nhận lệnh, anh đã nói sự thật chỉ tiết sự việc trò chơi giữa anh và Dư Nhân cho Chiến Hàn Quân nghe.
Chiến Hàn Quân càng thêm cảm thấy hứng thú với thân phận của Dư Nhân Nhưng mà, nghĩ đến tình địch của mình không chỉ có túi da đẹp mặt, lại có lòng gan dạ thông minh, thậm chí còn là một người có nhiều tiền hơn anh. Tâm tình của Chiến Hàm Quân lại cao hứng không nổi.
Anh thật sự rất lo lắng, Dư Nhân nhân cơ hội lúc anh và Tranh Linh đang cãi nhau, thì anh ta sẽ cướp mất tâm của Tranh Linh đi.
Để bảo vệ bắp cải nhỏ của mình khỏi bị lợn vàng lấn át, Chiến Hàn Quân quyết định thực hiện một kế hoạch có chút thủ đoạn.
Anh nhắn một tin cho Nghiêm Linh Trang “Anh phải đi công tác trong thời gian ngắn, em có thể về nhà chăm sóc ba đứa bé không?
Bọn nó rất nhớ em đấy”
Lợi dụng sự tồn tại của của con cái, lúc này luôn nhắc cô ấy, cô ấy đã là người phụ nữ có chồng rồi.
Nghiêm Linh Trang đang ngồi trên trong phòng hộp của Sùng Trinh, họp với các nhân viên. Nên khi điện thoại run cũng không nhìn thấy.
Chiến Hàn Quân không đợi được đến lúc cô ấy hồi âm, anh trở nên cực kỳ nôn nóng: “Diệp Phong, đưa tôi đến công ty Sùng Trinh của nhà họ Nghiêm đi.
Đến khi Diệp Phong đưa Chiến Hàn Quân đến công ty Sùng Trình, người của quầy lễ tân nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang mở to mắt, lộ ra biểu tình không thể tin được.
Tổng giám đốc Á Châu thật sự đến công ty nhỏ của các cô sao?
Diệp Phong hỏi thăm người trước quầy lẽ tân: “Cô Nghiêm có ở đây không?”
Người quầy lễ tân chỉ về phía phòng họp, lắp bắp, kích động và nói: “Tổng giám đốc đang họp”
Mi tâm của Chiến Hàn Quân nhăn lại, Tranh Linh sao lại nhận vị trí tổng giám đốc.
của công ty họ Nghiêm rồi? Xem ra, trong lòng ông nội đã rõ ràng rồi, Nghiêm Linh Trang cũng không đi theo nghiệp kinh doanh. Chỉ khổ cho Tranh Linh thôi.
Diệp Phong nói: “Tổng giám đốc của tôi muốn gặp cô ấy. Làm phiền cô đi thông báo một tiếng”
Người trước quầy lễ tân bị khuôn mặt tuấn mỹ của Chiến Hàn Quân làm mê muội không biết trời đất, không suy nghĩ gì, lập tức đồng ý: “Vâng”
Sau đó thẹn thùng chạy đi.
Diệp Phong mở to mắt, bắt đầu trêu chọc: “Người nhân viên lễ tân này giống công nhân trong công ty Á Châu của chúng ta nhỉ. Cô ta đồng ý tất cả yêu cầu của chúng ta, chẳng lẽ cô ta không sợ người chủ của Sùng Trinh đuổi việc cô ta sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Công ty nhỏ không có quy củ nhiều như thế”
Nhân viên lễ tân bị kích động đến hư rồi, đẩy thẳng cửa lớn của phòng họp ra, mặt đỏ ngực nhảy rầm rầm, nói: “Chị Tranh Linh, có người tìm chị”
Nghiêm Linh Trang dừng lại diễn thuyết, nhìn sang nhân viên lễ tân: “Ai thế?”
*Chị đi xem sẽ biết. Nói không chừng, công ty Sùng Trinh của chúng ta về sau sẽ phát triển lên trời”-Nhân viên lễ tân thần bí nói.
Nghiêm Linh Trang lập tức đưa bài diễn thuyết cho Nghiêm Mặc Hàn: “Còn lại anh nói đi, em đi xem sao.”
Nghiêm Linh Trang đi ra khỏi phòng họp, trong lòng suy nghĩ có thể là ai đến, cô bé quầy lễ thân thế mà kích động như thế.
Nghiêm Linh Trang bước như bay, đồng phục công sở của cô đang mặc, màu trắng sơ mi, hòa mới màu xanh lá bao ở hông váy, lộ ra vẻ ưu nhã và trí thức.
Lúc này cô quét qua hai người đàn ông đang ngồi đối diện với bàn thư ký, lập tức giật mình, cô vội quay đầy muốn về.
Sao lại là Chiến Hàn Quân chứ?
*Cô Nghiêm, khách tới cửa không đón tiếp sao?” Bông nhiên Diệp Phong phát ra giọng cuống họng, nói.
Nghiêm Linh Trang dậm chân, thở hắt ra một tiếng, xoay đầu, đi trở lại.
“Gió Đông phương nào đưa ngài Chiến thổi tới đây?” Cô đứng lại trước xe lăn, cố gắng nặng ra nụ cười trêu chọc.
“Đây không phải nơi nói chuyện” Chiến Hàn Quân bị ánh mắt si mê của thư ký nhìn chăm chăm, anh vô cùng không tự nhiên.
Nghiêm Linh Trang không nhịn được cười, nhưng cô vẫn đưa anh cách xa bàn thư ký: “Đi theo tôi”
Cô đưa Chiến Hàn Quân đến phòng làm việc của mình, Diệp Phong sau khi thấy Nghiêm Linh Trang với tổng giám đốc đã vào lập tức giúp họ đóng cửa lại, còn mình thì đứng ở bên ngoài canh gác.
“Anh đến tìm em làm gì?” Nghiêm Trang Linh tựa lưng vào bàn làm việc, khoanh hai tay, nhìn sang Chiến Hàn Quân, hỏi.