Thật cẩn thận đỡ Linh Trang vào phòng chờ khám bệnh khoa tâm lý, có lẽ là vẻ xinh đẹp của cô khiến người ta chú ý, có lẽ là nhân viên y tế phòng chờ khám bệnh phát ra một tiếng kinh ngạc, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển qua trên người Nghiêm Linh Trang.
Chiến Hàn Quân ngước mắt lên, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, hơi hơi kinh ngạc.
Hôm nay cô mặc áo viền ren màu trắng, kết hợp với váy organza dài màu hồng đào, trông càng vô cùng thanh thuần.
Trái tim anh đột nhiên đập thình thịch.
Chiến Hàn Quân chuyển ánh mắt qua chỗ khác, trong lòng âm thầm khinh bỉ bản thân mình: “Mày là đàn ông có vợ, sao lại có thể có cảm giác động lòng với người phụ nữ khác chứ?”
Chiến Hàn Quân liều mạng trốn tránh Nghiêm Linh Trang, lại bị Nghiêm Mặc Hàn xen ngang vào.
“Cậu Nguyệt”
Chiến Hàn Quân không thể không quay đầu lại, lúc này Nghiêm Mặc Hàn đã đỡ Linh Trang đứng ở gần trước mặt anh ta.
Anh ta có thể ngửi được mùi hương hoa hồng như có như không trên người Linh Trang. Mang theo mùi hương quyến rũ khiến anh ta có chút say mê.
Khuôn mặt Nghiêm Mặc Hàn lộ ra vẻ lúng túng nói: “Cậu Nguyệt, cậu có thể để ý em gái tôi trước được không, tôi đưa cô ấy đi đăng ký thì không tiện lắm”
Chiến Hàn Quân hơi ngây người, trong phút chốc có cảm giác giống như mua vé số trúng mười tám tỷ. Cảm thấy mình được nữ thân may mắn ghé thăm.
Sắc mặt lại không thay đổi gật gật đầu: “Ừm”
Nghiêm Mặc Hàn nói cảm ơn rồi rời đi.
Chiến Hàn Quân đối mặt với Nghiêm Linh Trang đang đứng, khi đó thời gian không gian giống như ngừng vận chuyển.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Tay cô rất nhỏ, rất mềm, tạo cho anh một loại cảm giác cần được bảo vệ.
“Cô ngồi ở đây” Anh đỡ cô ngồi ở bên cạnh anh.
Linh Trang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh.
Trong lòng vui sướng đến nở ra một đóa hoa.
Chiến Hàn Quân lắng lặng quan sát Nghiêm Linh Trang, khi nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn, anh có nhận thức nhất định với thân phận của cô.
“Cô là mẹ của Thanh An?” Anh hỏi.
Nghiêm Linh Trang không biết nên vui hay nên buồn.
Anh có thể vì cô là phụ nữ có chồng mà kháng cự cô hay không?
“Ừm” Cô thành thật gật gật đầu.
Trong mắt Chiến Hàn Quân tràn ra một tia khát khao, cũng chỉ có yêu tinh chưa rơi xuống phàm trần, mới có thể tạo ra ca khúc đẹp như “Hoa bỉ ngạn”.
Chỉ là trong lòng lại nảy sinh ra một tia mất mát rất lớn, cô gái xinh đẹp khuynh thành như vậy, lại có vận mệnh bi thảm như thế.
‘Yêu sâu đậm một người đàn ông, Nhưng anh ta lại phụ lòng cô, bỏ rơi cô một mình rời.
“Thầy Nguyệt, Thanh An rất thích anh.
Con bé nói anh đàn ca khúc “Hoa bỉ ngạn”cực kỳ dễ nghe” Nghiêm Linh Trang không biết nói gì.
Chiến Hàn Quân nhàn nhạt nói: “Quá khen rồi. Tôi chơi không tốt bằng cô”
Nghiêm Linh Trang nói: “Nếu có cơ hội, tôi muốn đích thân nghe thầy Nguyệt đàn “Hoa bỉ ngạn” cho tôi nghe một lần, không biết tôi có vinh hạnh như vậy không?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Nếu cuối tuần cô ở nhà, thì tôi chơi cho cô nghe”
Nghiêm Linh Trang tươi cười sáng cười: “Tôi xin đợi thầy Nguyệt”
Nụ cười này của cô, đúng là như ngàn vạn đóa hoa lê nở rộ. Áp lực trong thế giới đen tối của anh, lập tức sáng lạn.
Chiến Hàn Quân nhìn đến ngẩn người.
Trên đời này, sao lại có nụ cười tươi đẹp như vậy, có sức cuốn hút như vậy, có thể đuổi đi hết tất cả mọi phiền não của anh.
“Nghe Thanh An nói, “Hoa bỉ ngạn” là cô Trang tự mình làm sáng tác?” Chiến Hàn Quân chẳng hề để ý tới điều gì khác, lại có hứng thú rất ớn với “Hoa bỉ ngạn”.
“Ừm” Nghiêm Linh Trang gật gật đầu.
Chiến Hàn Quân nói: “Có thể nói cho tôi ý nghĩa của nó không?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Linh Trang lập tức bị mây mù bao phủ. Trên mặt cũng tràn ngập buồn bã.
Đôi môi nhỏ gợi cảm đỏ mọng nhẹ nhàng khép mở, âm thanh êm tai dễ nghe như nước suối chảy, cất giọng thanh thúy nhẹ nhàng.
“Em với anh, nằm tay nhau cùng đi qua sướng khổ, nảm tay cùng thăng trầm, cảnh sắc vô biên là anh, hạt bụi rơi xuống cũng là anh