Nghiêm Linh Trang ngồi ở trên giường ngây ngốc, hôm nay, đôi mắt cô vẫn còn chưa khôi phục lại.
Đây chính là thời gian mù tạm thời dài nhất.
Nghiêm Mặc Hàn tới bệnh viện đón Linh Trang, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Anh Nguyệt nhìn chăm chăm vào Nghiêm Mặc.
Hàn, anh chàng này ngoại trừ không giống thích đánh nhau như khi còn nhỏ, hình như tất cả đều không có thay đổi.
Anh ta luôn nói cô ấy là diễn viên, ai ngờ anh ta mới là ảnh đế che giấu kỹ nhất Sau khi Anh Nguyệt đỡ Linh Trang lên xe Mercedes xong, bàn tay hai cô gái vẫn luôn nằm chặt, tựa như đang cổ vũ nhau, an ủi nhau.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của hai cô gái, và cả quầng thâm mắt rất sâu kia, thì không nhịn được chế nhạo: “Hai con gấu trúc, vì sao không nói lời nào?”
Không phải bình thường rất làm âm 7 sao?
Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang không có tâm trạng để ý tới anh ta.
Sau khi vào bệnh viện Á Châu, Anh Nguyệt đổi xe đi tới đoàn phim.
Nghiêm mặc Hàn đỡ Linh Trang đi tới khu chữa bệnh.
Lên đến lầu chín, đi ra khỏi thang máy, Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Phòng chờ khám bệnh khoa tâm lý.
Chiến Hàn Quân mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, cổ áo sơ mi tùy tiện mở một cúc áo.
Tuy rằng là áo sơ mi nhãn hiệu bình thường. Lại khiến anh toả ra một loại khí quất cao quý của quý tộc.
Anh đứng ở đó, giống như một tia sáng khiến người ta không thể dời mắt được.
Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc hô lên: “Mẹ nó, duyên phận mà.”
Linh Trang buồn bực hỏi anh ta: “Làm sao vậy?”
“Nam thần nhà em, ở phòng chờ khám bệnh khoa tâm lý.”
Nghiêm Linh Trang nghe vậy thì lảo đảo, sự lo lắng tràn ngập trong người.
Nghiêm Mặc Hàn vô tình chế nhạo: “Sao em vừa nghe thấy anh ta đã đi không nổi rồi, cũng không sợ bị người khác chê cười sao”
Nghiêm Linh Trang nói: “Không phải anh không biết đây là di lưu thói quen khi còn nhỏ của em”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn bóng dáng cô đơn của Chiến Hàn Quân, không nhịn được trêu chọc: “Linh Trang, em cũng thật lợi hại. Nắm chặt thân phận Thái Tử này, nhân viên y tế của Á Châu cũng có thể lấy được giải thưởng Oscar, bọn họ lại thật sự nghe lời em nói, giống như không nhìn thấy Boss lớn của bọn họ”
Nghiêm Linh Trang giữ chặt cánh tay Nghiêm Mặc Hàn: ‘Anh nhỏ giọng một chút cho em. Em như vậy là vì bảo vệ anh ấy”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Vậy cũng đúng, anh ta hoành hành ở Hà Nội như vậy, có lẽ là đắc tội với không ít người, giấu giếm thân phận của anh ta là đúng.”
Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên nảy ra ý hay: “Anh, anh đỡ em vào trong phòng chờ khám bệnh.”
Nghiêm Mặc Hàn bất ngờ: “Em tới để khám bệnh, không phải tới ngắm trai đẹp.”
“Anh đi đăng ký cho em…”
“Mẹ nó, em còn cần đăng ký sao? Em chính là tổng giám đốc Á Châu”
“Nói anh đi thì đi đi. Không thể để anh Quân phát hiện ra thân phận của em được”
Nghiêm Linh Trang nhớ tới vẻ mặt kháng cự của Chiến Hàn Quân với thân phận tổng giám đốc Trang của cô, thì kiên định suy nghĩ trong lòng: “Từ hôm nay trở đi, em là cô gái rụt rè đoan trang nhu nhược, không phải tổng giám đốc Trang có ánh hào quang lên tới 1 mét 8”
Nghiêm Mặc Hàn không biết nói gì, trợn mắt với cô: “Em cũng thật là quá thất bại Câu cửa miệng nói nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi nữ theo đuổi nam cách một lớp vải mỏng. Sao anh thấy em theo đuổi anh ta lại có tới mấy ngọn núi chứ”
Nghiêm Linh Trang nói: “Đừng nói linh tinh, mau đỡ em qua đó.”
Nghiêm Mặc Hàn chán nản.