"Tôi vốn không muốn để ý tới cô, nhưng là càng nói càng đi quá xa, thật sự là không chịu nổi. Không phải cô nói Lâm Hà Vinh mỗi lần đều làm cô đến nỗi không xuống giường được sao? Sao thế? Sao bây giờ còn chưa được ba phút? Bị người ta đá rồi, lại ở sau lưng người ta chửi bởi người ta cô còn có liêm sỉ không hả? Cô vậy mà còn dám vác mặt đến cửa nhà người ta quỳ xuống cầu xin, lại còn đem mọi chuyện đổ lên đầu người ta? Cô đem da mặt mình quăng hết đi chỗ nào rồi?"
Trương Hà My chỉ vào cô ấy: "Thẩm Hoa Linh? Cô dám đánh tôi?"
Người phụ nữ lúc này cũng có vẻ kinh hãi phản ứng lại: "Cô cô cô là ai thế hả? Làm sao lại dám động tay động chân đánh người như thế?"
Thẩm Hoa Linh xoay nửa chai rượu trong tay chỉ về phía người phụ nữ nói: “Không phải việc của cô, sau này bớt qua lại với Trương Hà My đi, vô liêm sỉ cũng lây được đấy!” Nói xong, cô ấy xoay người rời đi. "Cô dừng lại cho tôi!" Trương Hà My hét lên, che đầu: "Cô đánh người xong còn muốn bỏ đi hay sao? Lý Nhã báo cảnh sát đi!"
Chỉ là còn chưa kịp đợi Lý Nhã gọi cảnh sát.
Thẩm Hoa Linh nhìn thấy hai người đàn ông đang đi về phía họ qua khoảng trống giữa hai người.
Hai người đàn ông mập mạp, béo ú, nọng cảm như cái túi dưới cổ, toàn thân phát tướng, đeo dây chuyền vàng lớn đeo quanh cổ và miệng đầy răng vàng. Có chuyện gì vậy?"
Trương Hà My lập tức tỏ vẻ đáng thương nhìn người tới, chưa kịp nói gì đã bật khóc: "Anh Khải, anh đến rồi, em đang nói chuyện phiếm với Lý Nhã, người phụ nữ này tự nhiên đánh tôi bằng chai rượu! Anh phải làm chủ cho em!
Hai người nhìn nhau: "Cái gì thế? Ở chỗ của anh Khải mà còn có người dám làm loạn à?" Trương Hà My gật đầu: "Vâng, anh Khải, em chóng mặt và buồn nôn quả. Liệu em có bị chấn động não không?" "Không sao đâu, anh Khải sẽ báo thù cho em"
Trương Văn Khải nói xong duỗi tay đẩy Thẩm Hoa Linh lùi ra sau một bước: "Con mẹ nó chứ gan cô cũng lớn thật đấy nhỉ? Nhanh, đến xin lỗi đi! Không thì hôm nay đừng hàng rời đi." Thẩm Hoa Linh bị đẩy lùi một bước, điều này cũng hoàn toàn khơi dậy nhân tố phản nghịch tiềm ẩn trong người cô ấy, cô ấy trực tiếp giơ cao chai ruou trong tay giơ lên cao chỉ vào mặt người đàn ông: "Anh đừng nhúc nhích, đây là chuyện bất bình của cá nhân tôi với Trương Hà My. Không liên quan gì đến anh cả, đừng can thiệp vào, làm anh bị thương là không hay đâu."
Trương Văn Khải chế nhạo: "Hừ! Trương Hà My bây giờ là người phụ nữ của tôi, và việc của cô ấy cũng là việc của tôi. Nếu cô bắt nạt cô ấy, chính là cô đang bắt nạt tôi, logic của cô có vấn đề à?"
Thẩm Hoa Linh mỉm cười: "Không có vấn đề gì. Vừa nói cô ấy vừa nhìn Trương Hà My: "Trương Hà My, khẩu vị của cô giảm nhanh thật đấy, nhưng mà đúng là hợp nhau, cô cũng chỉ xứng đáng với loại đàn ông này mà thôi!"
Người đàn ông béo lắc đầu, anh ta nghe những lời này đều thấy chẳng phải lời tốt đẹp gì, hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoa Linh. "Con mẹ nó chứ cô muốn chết à?"
Cả mặt anh ta hung dữ, ánh mắt giận dữ, nếu như là người bình thường, không chỉ sớm vội chạy trốn, mà còn bị dọa cho phải lùi vài bước chân.
Nhưng lúc này Thẩm Hoa Linh không những không lùi bước mà còn chống trả với chai rượu trên tay.
Một là mượn rượu làm dũng khí, hai là những lời mà
Trương Hà My nói, quả thực kích thích cô ấy phải liều mạng với người phụ này vô liêm sỉ này!
Vì vậy, thực sự là một bộ dáng chẳng sợ hãi ai cả! Trương Văn Khải vẻ mặt không có kiên nhẫn, cho dù trong tay cô ấy có nửa bình rượu, hai người đàn ông bọn họ làm sao có thể sợ không xử lí được cô ấy chứ? "Cô còn dám ra tay?"
Anh ta nói đoạn, một cánh tay so với cành cây còn thô to hơn duỗi về phía cô ấy.
Chai rượu của Thẩm Hoa Linh lại bắt đầu đâm loạn xạ vào không trung, và thoáng chốc nó thực sự đâm vào cánh tay của người đàn ông, vết đâm khiến cho cánh tay người đàn ông chảy máu ròng ròng, nhìn qua vô cùng ghê người.
Trương Hà My hét lên theo bản năng: "Anh Khải, anh không sao chứ?"
Trương Văn Khải liếc nhìn cánh tay đang chảy máu, trong giây lát ánh mắt tối sầm lại: "Mẹ nó chứ cô đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à."
Thẩm Hoa Linh nói: "Tôi đã nói với anh là đừng lo chuyện bao đồng rồi." Trương Văn Khải chế nhạo: "Tôi cũng đã nói rằng tôi sẽ lo việc này bằng được." Sau đó nói với người đàn ông phía bên kia: "Trương Hạo, cậu ở bên kia, tối nay tôi phải xử lí thỏa đáng cô ta mới được, tôi thấy cô ta trông cũng khỏe khoắn đấy!"
Người đàn ông kia đáp lại và ngay lập tức đứng sau Thẩm Hoa Linh, và hai người đàn ông tạo thành thế kẹp, muốn dồn cô ấy ấy vào giữa.
Thẩm Hoa Linh lặng lẽ trốn sang phía giữa.
Thời điểm hai người đàn ông tiến lại gần cô ấy, cô đã dí chai bia vào cổ Trương Hà My "Đừng nhúc nhích! Nếu không thì, làm người đẹp của anh bị thương là không ổn đâu!"
Trương Hà My cứng đờ ngồi tại chỗ, trái tim co rút kịch liệt: "Anh Khải!"
Khóe miệng của Trương Văn Khải giật một cái, khỏe miệng nhếch lên thành hình vòng cung rồi lặng lẽ liếc Trương Hạo một ánh mắt, từng chút một dựa lại gần.
Thẩm Hoa Linh rốt cuộc thì cũng không thể giống như những người có huấn luyện qua như này, Trương Hào vừa phô trương thanh thể là có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của cô ấy, Trương Văn Khải bèn tranh thủ thời cơ qua đó, một chân đá bay cô ấy ra khỏi góc.
Thẩm Hoa Linh bị người đàn ông đá vào bụng, một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại sức lực, mông cô ấy lại ngã xuống, cô ấy nằm trên mặt đất một lúc lâu vì đau, nửa chai rượu trong tay cũng rơi sang một bên, lúc này trong tay cô ấy không có vũ khí, bất giác trong lòng cũng mất đi cảm giác an toàn.
Nhìn thấy hai người này càng ngày càng gần lại, có vài thứ vô thức xuất hiện trong đầu Thẩm Hoa Linh không thể giải thích được cừu con đợi giết!
Cô ấy bây giờ chính là cừu con đợi giết
Bộ não tự nhiên lại chập mạch, hỏi ra một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn: "Các người muốn làm gì?"
Trương Văn Khải bưng bình rượu, bước hai bước lắc lư qua đó, khóe miệng nở nụ cười chắc thắng: "Không muốn làm gì cả, cô đối xử với tôi như thế nào, thì tôi đối xử lại với cô như thế thôi, rất công bằng mà phải không?"
Thẩm Hoa Linh hai chân yếu ớt, cô ấy lùi về phía sau từng bước, nhìn thấy chai rượu của người đàn ông định đập vào đầu mình, cô ấy vô thức nhắm mắt lại, lấy hai tay ôm lấy đầu, trái tim dường như sắp nứt ra đến nơi.
Bich...
Âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống đất.
Thẩm Hoa Linh không chờ đợi được cơn đau mà cô ấy đang nghĩ, mà cô ấy còn khó hiểu hơn, vừa rồi là âm thanh gì vậy?