Cô ta vừa nói dứt lời, Thẩm Hoa Linh cuối cùng cũng nhận ra rồi, đây không phải là Trương Hà My sao?
Thật đúng là không biết xấu hổ, chém gió không biết ngượng mồm. Thẩm Hoa Linh bình tĩnh nấp ở chỗ rẽ gần vách ngăn, và nhìn sang người phụ nữ đang ngồi ở bàn phía bên kia.
Là một người phụ nữ xa lạ. Người phụ nữ uống rượu cười hỏi: “Nhưng tôi nghe nói, mục tiêu của Vân Thanh Tâm là Dung Tư Thành.”
Trương Hà My nói: “Dung Tư Thành? Đừng nghe cô ta khoác lác, Dung Tư Thành là người mà ai cũng có thể tiếp cận được sao? Lâm Hà Vinh là cháu trai của Dung Tư Thành, tôi đã thấy Dung Tư Thành không dưới mười lần, mỗi lần cũng chỉ có thể nói cùng anh ấy mấy câu, Vân Thanh Tâm dựa vào cái gì? Dựa vào cái khuôn mặt được phẫu thuật không giống người đấy à?”
Người phụ nữ nói: "Tôi cũng nói mà, mặt của cô ta vừa nhìn đã biết là phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên, thật đúng là không biết bản thân đáng giá mấy đồng”
Mặt Trương Hà My hướng về phía người phụ nữ nói: "Lúc ấy nếu không phải tôi có Lâm Hà Vinh, thì đã ra tay với Dung Tư Thành rồi, lúc đó tôi vẫn có hy vọng, ít nhất là có thể tiếp xúc, Vân Thanh Tâm quả thật là mơ mộng hão huyền, người đàn ông như vậy ai mà không muốn? Quan trọng là cũng phải có chút vốn liếng.” “Cô ta chính là chém gió, cô còn tưởng thật à. Tôi chỉ là tiếc cho cô, không phải cô nói Lâm Hà Vinh tốt với cô thế nào à, sao đột nhiên lại chia tay?”
Vẻ mặt Trương Hà My bất đắc dĩ: "Haiz, chán thì chia tay thôi, Lâm Hà Vinh keo kiệt, không phải anh ta không có tiền, mà là thói quen tính toán khi tiêu tiền, cũng không biết khi nào thì thiếu tiền. Thật ra nếu mà nói thì keo kiệt chút cũng không sao, tôi cũng không phải là người phụ nữ coi trọng vật chất, anh ta đối với tôi cũng tốt, tôi nói cái gì thì là cái đó! Chỉ là cái phương diện đó của anh ta không được, có lúc tuyệt nhiên cũng không lên, cho dù có lên cũng không đến ba phút, cô nói xem, như vậy làm sao mà tôi ở bên anh ta được? Cô chưa thấy anh ta khóc vào ngày mà tôi nói chia tay anh ta đâu, thiếu chút nữa là quỳ xuống níu kéo tôi, tôi cũng suýt nữa thì mềm lòng đồng ý, sau đó tôi nghĩ lại, cô nói xem một người đàn ông không thể thỏa mãn người phụ nữ của anh ta, thì có tác dụng gì? Cho dù chúng tôi miễn cưỡng ở bên nhau, sau này cũng chia tay thôi, không bằng giải quyết dứt khoát luôn!”
Người phụ nữ kinh ngạc nói: “Không phải chứ, Lâm Hà Vinh là người như vậy sao? Còn không lên được? Lại còn không đến ba phút? Thật hay giả vậy?”
Trương Hà My thề son sắt: "Tôi lừa cô làm gì? Trên thế giới này tam quan bất chính nhất chính là, tình yêu không lấy kết hôn làm mục đích đều là lưu manh, nói đến tôi, nếu tôi không thật sự kết hôn với Lâm Hà Vinh thì phải làm sao? Chia tay đã vất vả như vậy, ly hôn không phải còn phiền hơn à? Cho nên chuyện tình yêu, bước này tuyệt đối không thể thiếu, không những phải yêu, mà còn phải yêu sâu sắc yêu triệt để, nếu không chuyện phiền phức sẽ rất nhiều, như thế này thật tốt, hợp thì yêu không hợp thì chia tay! Tất cả mọi người đều không tổn thương”
Người phụ nữ lắc đầu bất đắc dĩ: "Thật sự là rất đáng tiếc, tôi thấy anh ta cũng rất đẹp trai!
Trương Hà My vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đẹp trai nữa thì có tác dụng gì? Nếu đàn ông có vấn đề ở phương diện này, có người phụ nữ nào sẽ ở bên anh ta? Điều này cũng tương đương với việc đời này của anh ta coi như xong. Cô không biết chứ, khoảng thời gian tôi và Lâm Hà Vinh ở bên nhau, còn có một người phụ nữ cuốn lấy Lâm Hà Vinh không tha, nghe nói yêu thầm Lâm Hà Vinh bảy tám năm rồi, dáng vẻ tuy rằng không xinh đẹp bằng tôi nhưng nhìn cũng được, ngày nào cũng cho rằng tôi là tình địch của cô ta. Tôi thì lúc ấy thấy rất khó hiểu, quen Lâm Hà Vinh bảy tám năm, lại để anh ta rơi vào tay một người quen chưa đến bảy tám ngày như tôi, tôi cũng thật sự phục luôn, sau cùng Lâm Hà Vinh ôm tôi và nói rõ ràng với cô ta, người anh ta thích là tôi, cậu chưa thấy vẻ mặt cô ta khóc...
Cô ta còn chưa nói hết, một bóng đen vụt tới, theo sau đó cảm giác đỉnh đầu đau nhói, sau đó là tiếng chai bia vỡ vụn. "A..."
Trương Hà My có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn lên, tiếp đó nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh, cô ấy mặc áo sơ mi trắng, quần jean, trong tay có nửa chai bia vỡ, trong mắt có chút ngà ngà say, nhưng khuôn mặt lại không một biểu cảm...