Bên kia Thẩm Hoa Linh vẫn luôn nhìn trên điện thoại nhảy lên cái tên quen thuộc.
Một đôi mắt như có chút chết lặng đi lại như có chút trống rỗng, cô ấy không muốn nghe.
Trong khoảng thời gian này những cuộc điện thoại của anh ta, càng ngày càng nhiều khiến cô ấy không chịu được. Lần này lại muốn làm gì đây? Muốn xin lỗi sao?
Cô ấy căn bản là không cần.
Giải thích sao?
Cũng không quan trọng.
Âm thầm thích anh ta 7 năm, nhìn bên cạnh anh ta thay bạn gái rất nhiều, cô ấy vẫn luôn thuyết phục chính mình, anh ta chung quy sẽ có một ngày nhất định sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô ấy.
Nhưng hôm nay...
Cô ấy thật sự không muốn kiên trì nữa.
Mệt mỏi quá rồi.
Không biết có phải do tuổi tác càng ngày càng lớn, mà con người cũng trở nên kiêu ngạo hơn hay không, trước kia anh ta cũng từng có bạn gái, nhưng cô ấy luôn cảm thấy anh ta chỉ mang theo trạng thái chơi bời mà thôi.
Mà cô gái Trương Hà My này, có lẽ anh ta cũng là thích thật lòng nhỉ?
Thật đúng là một viên đá tốt để thử vàng, nếu không có cô ta, có lẽ cô ấy còn vẫn đang mơ mộng hão huyền. 7 năm tình cảm thì sao chứ?
Ở trước mặt mặt gái nhà người ta, yếu ớt tổn thương gì chứ!
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục rất lâu, cho đến khi điện thoại hết pin, điện thoại tự động tắt máy Căn phòng mới yên tĩnh được một chút.
Thẩm Hoa Linh nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền, lướt qua mũi rơi xuống gối.
Hai mí mắt sưng lên như hai quả óc chó.
Kí ức như cái móc có gai, chỉ cần kéo nhẹ nhàng một cái, cả da lẫn xương của cô ấy như bị xé nát.
Cô ấy không biết ngủ lúc nào.
Khi tỉnh lại, là bị một trận chuông cửa đánh thức, cô ấy nghe thấy, xác định là chuông cửa nhà mình, từ trên giường bò dậy đi ra mở cửa.
Có chút ngoài ý muốn vào lúc sớm như thế này thì ai sẽ sang đây chứ, cô ấy nhìn qua lỗ mèo ra bên ngoài, là Đường Ngọc Tân.
Cô dùng tay vuốt vuốt mái tóc, mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao cậu lại sang đây?”
Sắc mặt của Đường Ngọc Tân nôn nóng sốt ruột nói: "Tớ gọi điện thoại cho cậu mãi không được, còn tưởng rằng cậu đang bị làm sao vậy”
Thẩm Hoa Linh có chút ngượng ngùng nói: “Điện thoại tớ quên mất chưa sạc
Đường Ngọc Tân nhìn cô ấy, đôi mắt mang theo sự dò xét nói: "Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?” Thẩm Hoa Linh sờ sờ mặt mình, mơ hồ nói: “Không sao, cậu tìm tớ có việc sao?”
Đường Ngọc Tân nói: “Chuyện tốt, cậu không phải vẫn luôn muốn mời Trương Thanh Hoài giúp cậu chup ảnh bìa đồng hồ sao? Tớ có một người bạn quen cô ấy, cô ấy hiện tại ở nước Mỹ Hoàn, cô ấy đồng ý dành cho chúng ta hai ngày để chụp ảnh, hơn nữa lại còn miễn phí, tớ sốt ruột tìm cậu, thật sự là không còn cách nào khác, đành phải tới nhà cậu để tìm cậu
Thẩm Hoa Linh nghe thấy vậy cũng là rất ngoài ý muốn: "Cậu nói Trương Thanh Hoài đã đồng ý?”
Đường Ngọc Tân nói: “Ừ, lại còn là miễn phí, nhưng mà có lẽ cần đội quay phim chụp ảnh của cậu đi một chuyến đến nước Mỹ Hoàn
Thẩm Hoa Linh cười, câu nói đỏ bạc đen tình cũng đúng nhỉ. “Đây đều là việc nhỏ thôi, vậy chúng ta khi nào thì xuất phát đây?”
Đường Ngọc Tân nói: “Tốt nhất là bây giờ đi luôn, ngày mai cô ấy có thời gian, chúng ta tranh thủ hôm nay đến, ngày mai là có thể quay phim chụp ảnh rồi, còn có thể có chút thời gian nghỉ ngơi!”
Thẩm Hoa Linh nói: “Được rồi, cậu đi vào nhà chờ tớ một lúc, tớ đi thay một bộ quần áo
Đường Ngọc Tân đồng ý.
Nhan sắc của Thẩm Hoa Linh rất đẹp, ngày thường trang điểm cũng không lâu lắm, nhưng tối hôm qua khóc quá nhiều, riêng trang điểm mắt đã lãng phí không ít thời gian.
Sau đó lại thu xếp hàng lý đơn giản cho mình, chờ cô ấy thu dọn xong, một tiếng đã trôi qua, cô ấy có chút ngại ngùng mở miệng: “Thật ngại quá, tớ làm hơi chậm!” "Không sao, cậu cũng được tính là khá nhanh rồi, con gái đều giống nhau, không chuẩn bị khoảng hai tiếng thì không ra được khỏi cửa. Thẩm Hoa Linh cười trêu chọc: "Cậu rất hiểu con gái sao!”
Đường Ngọc Tân cười to: “Ha ha, cũng bình thường, dù sao chị của tớ muốn ra khỏi nhà một chuyến, không chuẩn bị hai tiếng thì không đi được!”
Thẩm Hoa Linh nói: “Vậy chị ấy nhất định là một người phụ nữ tinh tế.”
Đường Ngọc Tân nói: “Tinh tế hay không tinh tế tớ thật sự là không thấy được, không phải vẻ đẹp tự nhiên là sự thật!” Nói xong, anh ta nhận lấy vali hành lý trong tay Thẩm Hoa Linh.
Thẩm Hoa Linh đi theo anh ta đi ra cửa, khóa cửa lại, lúc này mới cười phụ họa: "Bây giờ không trang điểm mà gọi là con gái sao sao?”
Đường Ngọc Tân ngoái đầu nhìn lại nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Cậu không đẹp một cách giả tạo."
Mặt của Thẩm Hoa Linh tối sầm lại, ý này không phải đang nói cô ấy không phải con gái sao?
Cô ấy trông man vậy sao? “Cậu ở ngay trước mặt bên A mà nói bên A như vậy, còn muốn cùng chúng tớ hợp tác nữa không?"
Đường Ngọc Tân cười nói: “Cậu gấp cái gì, tớ còn chưa có nói xong mà
Khi nói chuyện, hai người đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại.
Đường Ngọc Tân mới nhẹ nhàng nói: “Con gái giống như cậu là đẹp thật, không phải đẹp một cách giả tạo!"
Thẩm Hoa Linh vừa cạn lời vừa muốn cười, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tuy rằng thời gian cậu nghĩ ra lý do hơi lâu, nhưng lời nói vẫn được tính là dễ nghe, miễn cưỡng cho qua đi!”
Bộ dạng của Đường Ngọc Tân tỏ vẻ sợ hãi: "Làm tớ sợ muốn chết, cảm ơn bên A đã không truy cứu tật xấu nói chuyện quá chậm của tớ!”
Thẩm Hoa Linh cười ha ha: "Cậu đây nào gọi là chậm, cậu đây rõ ràng gọi là nói chuyện dừng lại để lấy hơi để nói tiếp được không? Tớ nói với cậu, cậu đây là gặp được bên A không so đo tính toán như tớ, xem qua cái tiểu phẩm kia chưa? Nói về một người đàn ông đi quán bar uống rượu, người phục vụ hỏi có mở chai rượu này năm mươi chín triệu bốn trăm? Người đàn ông nghe thấy vậy lập tức bị dọa đến mức nói lắp: Cậu mở, mở, mở... Người phục vụ phịch một tiếng mở chai rượu ra, mà người đàn ông này nửa câu sau cũng nói ra hết được, anh ta nói cậu đừng có đùa?”
Giọng nói vừa dứt cửa thang máy liền mở ra, hai người đều cười ngặt nghẽo.
Đường Ngọc Tân nhìn cô ấy, bằng một ánh mắt dịu dàng: “Cảm ơn bên A đã giúp tớ tiết kiệm được 59 triệu 400 nghìn!
Thẩm Hoa Linh cười hết sức vui vẻ, vừa định nói thêm hai câu lịch sự với anh ta, dưới ánh sáng nhìn thấy đăng trước có một bóng người quen thuộc đang đứng đó, anh ta đầu tóc rối loạn và râu ria xồm xoàm, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bọn họ.