Lúc này Lâm Hà Vinh mới nhìn về phía Trương Hà My với đôi mắt đỏ hoe, không thể nói rõ là tức giận hơn hay tủi nhục hơn, anh ta ném thẻ trả phòng, sau đó trực tiếp bế Trương Hà My ra khỏi nhà hàng.
Trương Hà My giãy giụa: “Anh Lâm, tôi biết sai rồi, tôi chỉ nói cho vui thôi chứ thật sự không muốn dụ dỗ ai cả.”
Lâm Hà Vinh phớt lờ cô ta và kéo, giữ cô ta trong xe, sau đó tìm một mớ băng dính để buộc hai tay cô ta lại. Anh ta bước lên xe, nhấn ga, chiếc xe đột ngột lao ra ngoài.
Lúc này Trương Hà My mới bắt đầu sợ hãi, cô ta ở cùng Lâm Hà Vinh một thời gian dài như vậy, chưa từng nhìn thấy anh ta nổi giận, hôm nay anh ta thật sự làm người khác phải khiếp sợ. “Anh Lâm, anh, anh đi chậm một chút, tôi sợ!"
Trước đây cô đã dùng cách giả bộ yếu đuối để thử anh ta cả trăm lần, nhưng hôm nay, Lâm Hà Vinh dường như đã quyết tâm, anh ta phớt lờ những gì cô nói.
Cô ta lén lút liếc nhìn tốc độ, đã hơn một trăm rồi, tuy là ban đêm nhưng xe cộ qua lại đông đúc, đây là thành phố, anh ta muốn đưa cô vào chỗ chết “Anh Lâm, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Lâm Hà Vinh luôn giữ vẻ mặt u ám, không nói lời nào. Xe đã đến vùng ngoại ô, anh ta vẫn không có ý dừng lại.
Sau đó, đột nhiên cô phanh gấp, Trương Hà My lao về phía trước một cách mất kiểm soát, đầu đập vào xe. "Á!"
Cô ta hét lớn vì bị đau.
Lâm Hà Vinh hoàn toàn không thắt dây an toàn, hai tay bị trói, việc dừng lại đột ngột như vậy khiến cô ta không thể kiểm soát được!
Chỗ bị đập đau nhói.
Lâm Hà Vinh cũng không nhìn cô ta mà vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.
Trương Hà My cuối cùng cũng cố gắng ngồi dậy được, nhưng chiếc xe vừa khởi động lại, ngay khi cô ta vừa mới thích nghi với tốc độ này, chiếc xe lại phanh gấp.
Ở ngoại ô không có xe, tốc độ xuất phát rất nhanh, anh ta liên tục phanh gấp.
Trương Hà My đã bị như thế hơn mười lần liên tiếp, đầu cô ta đã chảy ra máu, cô ta nghĩ toàn bộ cơ thể của cô ta đã bầm tím, cô ta cảm giác như mình bị ô tô cán nát.
Lúc này Lâm Hà Vinh mới dừng xe lại.
Anh ta lấy một bao thuốc lá ra khỏi hộp xe, lấy ra một điều rồi châm lửa.
Khỏi dồn dập thổi vào mặt Trương Hà My, làm cô ta họ liên tiếp.
Nếu là trước đây, Lâm Hà Vinh chắc chắn sẽ hỏi han ân cần.
Thực tế thì anh ta là một người nghiện thuốc nặng, anh ta thường xuyên thức đêm ngồi trước máy tính, hút thuốc lá để giúp tỉnh táo, nhưng Trương Hà My không thích anh ta hút thuốc nên anh ta đang tìm cách bỏ thuốc lá.
Nhưng bây giờ...
Anh thực sự cảm thấy mình là một người ngu ngốc, quả là ngu ngốc, tại sao không nhìn ra tham vọng của người phụ nữ này chứ? “Là cô cố ý tiếp cận tôi?” Lâm Hà Vinh hỏi.
Trương Hà My không lên tiếng. “Nói!”
Anh ta đột nhiên hét lên, làm Trương Hà My giật mình, trả lời trong vô thức: “Ừ”
Lâm Hà Vinh lại lấy một điều thuốc khác, sau đó bóp cằm Trương Hà My: “Nói rõ cho tôi, không thì tôi sẽ giết chết cô!
Vẻ mặt của anh ta vô cùng hung ác, như thể muốn giết người.
Trương Hà My lo sợ không yên, anh ta đối với cô quá tốt, tốt đến mức anh ta quên mất mình cũng là người nhà họ Dung, đã quên Dung Tư Thành là cậu của anh ta quên mất anh ta có thể khiến cô sống không được, chết cũng không xong!
Thật sự là quá bất cẩn, Thẩm Hoa Linh sao có thể ghi âm lại được chứ.
Không đúng!
Là Mộ Yến Lệ đã tính toán mọi thứ
Chỉ là vào lúc này, đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, cô ta liếc nhìn khuôn mặt của Lâm Hà Vinh, cẩn trọng mở miệng: “Ngày đó tôi cố ý ngã xuống, xe của anh không có đụng phải tôi, đầu gối bị thương cũng do tôi cố ý ngã xuống đất, chỉ là để lấy lòng anh, không cho anh đưa tôi đi bệnh viện là vì không muốn anh nghĩ tôi là một cô gái ham hư vinh, hơn nữa như vậy anh sẽ nhớ anh còn nợ tôi, vì vậy tôi mới có được thông tin liên lạc với anh.
Lâm Hà Vinh tức giận, thực sự rất thông minh, để tiếp cận anh, cô ta đã quá tàn nhẫn với bản thân. “Lần thứ hai gặp mặt cũng là do cô cố ý sắp xếp?”
Trương Hà My gật đầu: “Ngày đó ở nhà hàng, mấy người đàn ông đó là do tôi sai tới, bọn họ cố ý động tay động chân với tôi, như vậy mới có thể kích thích ham muốn bảo vệ phụ nữ của anh, như vậy mới có lí do để gặp anh lần thứ hai, mời anh ăn cơm, là muốn cho anh biết tôi là người biết điều. Lâm Hà Vinh cười, đúng vậy, đánh giá của anh về cô ta lúc đó là cô gái này trông mềm yếu, nhưng lại rất có nguyên tắc, tốt hơn nhiều so với những cô gái khác. Để đền đáp công ơn, anh đã mời cô ta ăn một bữa cao cấp hơn. Thường xuyên qua lại, cả hai dần nảy sinh tình cảm.
Anh bị cô ta dụ dỗ, thậm chí anh còn cảm thấy mình là người đàn ông đẹp trai hấp dẫn nhất trên đời.
Bây giờ anh ta đã biết tất cả những điều này chỉ là giả dối.
Anh ta lại hỏi: “Ngày mà Yến Lệ khai trương, cô đã nói gì với Thẩm Hoa Linh?"
Trương Hà My nhỏ giọng trả lời: "Tôi, tôi quên rồi." Lâm Hà Vinh nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Quên rồi thì nhớ đi!”
Nhưng Trương Hà My sợ tới mức nước mắt lại rơi, đau lòng nói: "Anh Lâm, tôi thật sự biết sai rồi!” Lâm Hà Vinh lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Đừng dùng bộ dạng đó để cầu xin tôi, cô nghĩ nó còn tác dụng sao?”
Trương Hà My nói: "Tôi thật sự không nhớ rõ, đã rất lâu rồi, lúc ấy tôi chỉ nhớ cô ta luôn dõi theo chúng ta, sau đó lại mượn rượu giải sầu, tôi đoán có thể là do chúng ta thân mật nên đã kích thích cô ta, nên lúc sau ở trong nhà vệ sinh, tôi đã thử cô ta.”
Lâm Hà Vinh lạnh lùng nhắc lại câu hỏi: “Tôi hỏi cô nói gì với Thẩm Hoa Linh, cô nghe không hiểu sao?”
Nghe vậy, Lâm Hà Vinh cảm thấy bị nghẹn lại, đó là cảm giác mà anh ta không thể diễn tả được, tức giận xen lẫn ghê tởm, một nỗi uất hận đột nhiên trào dâng từ tận đáy lòng, không cần phải nói Thẩm Hoa Linh nghe xong sẽ thế nào, cho dù là đang khen anh ta, anh ta vẫn cảm thấy quá ghê tởm.
Anh ta kéo tóc của Trương Hà My và đập đầu cô ta về phía trước.
Tiếng đập đầu vào xe xen lẫn với tiếng kêu cứu của Trương Hà My: "Anh Lâm, tôi thật sự biết sai rồi... anh Lâm!”