"Đừng chạm vào cô ấy!" Bùi Dục nghĩ đến người phụ nữ này ở kiếp trước là đầu sỏ gây ra cái chết của Âu Dương Tĩnh, thì đã thấy ghê tởm. Anh bảo vệ Âu Dương Tĩnh ở phía sau lưng, tiến vào trạng thái đề phòng.
"Như thế nào, có bạn trai nên đến mẹ cũng không muốn quen rồi phải không?" Vạn Bình dè chừng cậu thiếu niên đang cầm lấy áo khoác của con gái, dùng âm lượng đến người ngoài cũng có thể nghe thấy rõ, làm cho không ít người ngước mắt nhìn.
Lại bởi vì Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh vừa nhìn là biết học sinh trung học, người qua đường chỉ dựa vào một câu nói của bà ta mà đoán hai người bọn họ là thiếu niên phản nghịch không chịu học hành cho tốt ở sau lưng cha mẹ nói lời yêu đương, một số người muốn hóng chuyện đã dừng bước lại chuẩn bị xem diễn trò rồi.
"Chúng ta đi." Âu Dương Tĩnh bị ánh mắt mọi người chung quanh nhìn chằm chú thì có chút khó chịu, kéo Bùi Dục nhỏ giọng nói.
"Gấp cái gì?" Vạn Bình nghe thấy lời Âu Dương Tĩnh nói nên lập tức nói: "Mẹ chỉ muốn cùng hai đứa nói mấy câu mà khó vậy sao? Thấy ta liền bỏ chạy, ta là lão hổ hay là sư tử có thể ăn con sao? Thật không biết bà nội con cả ngày nói cái gì cho con nghe chứ..."
"Chúng tôi căn bản là không biết bà, lại còn muốn giả mạo mẹ người ta, có phải bị bệnh thần kinh hay không!" Bùi Dục nhìn thấu việc người phụ nữ này cố ý nói tốt bên ngoài là bởi vì muốn hấp dẫn sự chú ý của người qua đường làm cho bọn họ không thể đi được mà thôi, vì thế trực tiếp phủ nhận một các rất rõ ràng. Nói xong lại kéo Âu Dương Tĩnh: "Đi, cách xa cái người bị bệnh thần kinh này đi, lần sau nếu bà ta đến làm phiền cậu thì trực tiếp báo cảnh sát."
"Buồn cười, tôi vốn là mẹ của con bé, hai người là bạn bè mà con bé vẫn chưa nói cho cháu biết sao? Nói dối không phải là đứa bé ngoan đâu." Vạn Bình thấy bọn họ muốn rời đi, vội vàng đi nhanh hơn mấy bước ngăn hai người bọn họ lại, bà ta nói xong cười như không cười nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh: "Thì ra con lại nói về mẹ của mình như vậy cho bạn trai biết sao? Có bệnh tâm thần cuồng theo dõi? Con cũng không nhìn xem gương mặt hấp dẫn con trai này là ai cho con đi?"
Những lời này nếu đặt trên những cô bé bình thường đoán chừng đã sớm tức đến đỏ mắt rồi, nhưng Âu Dương Tĩnh từ nhỏ đã lớn lên trong sự bịa đặt cùng chỉ trích. Tuy không biết tại sao đối với bà ta lại sợ muốn chết, nhưng Âu Dương Tĩnh cũng hiểu được, nếu lúc này mà thừa nhận người phụ nữ này có cùng quan hệ huyết thống với cô là phiền toái cực lớn. "Trực tiếp báo cảnh sát đi." Cô lấy điện thoại di động Bùi Dục đã đưa cho ra.
Quần chúng vây xem vốn thấy hai người này một lớn một nhỏ có dáng vẻ giống nhau, đều đã cho rằng đây là một trò cười trong gia đình người mẹ ra tay bắt đứa con gái phản nghịch. Mà bây giờ lại nhìn thấy cô gái nhỏ này báo công an, nhất thời chuyển đổi hướng gió, nếu thật sự giống như những lời người phụ nữ này nói, thì con gái ruột cho dù có như thế nào cũng không có khả năng báo cảnh sát đi bắt mẹ ruột của chính mình đi.
Vạn Bình không nghĩ tới hai đứa trẻ này vậy mà lại khó chơi hơn bà ta đã tưởng tượng, trước tiên không đề cập đến thắng nhóc này, chỉ Âu Dương Tĩnh từ nhỏ đã là một đứa trẻ không có mẹ vậy mà lại tuyệt đối không tiếp cận "mẹ ruột" này thật đúng là ngoài dự kiến của bà ta. Nhưng mà... Đối phó với đứa trẻ thông minh ngược lại rất thú vị. Tròng mắt bà ta hơi chuyển, nhất thời thay đổi bằng biểu cảm đầy bi thương.
"Báo cảnh sát đi! Nhanh chóng báo cảnh sát đi! Tốt nhất là đi giám định DNA, con sẽ biết mẹ có lừa con không. Mẹ biết, khẳng định bà nội con rất hận mẹ, mới nói với con là mẹ đã qua đời. Nhưng mà năm đó mẹ cùng với ba con tách nhau ra cũng là vạn bất đắc dĩ, mẹ chỉ có một đứa bé là con, mấy năm nay vẫn rất nhớ con..." Vạn Bình khi nói những lời này vừa buồn bã vừa uất ức lại đầy chân thành.
Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục đều biết được chân tướng nhưng cũng sợ đến ngây người, người này thay đổi sắc mặt cũng thật nhanh, hành động càng làm cho người ta líu lưỡi hơn! Nhưng hành động này cũng đủ để lừa gạt những người xa lạ không biết chuyện mà thôi! Đúng lúc Bùi Dục nhớ tới những lời chị Tiểu Hà đã nói với anh, lúc này đây Vạn Bình đang biểu đạt nhân cách khi tức giận.
"... Mẹ cũng không muốn làm gì con, chỉ muốn cùng con nói mấy câu mà thôi, nhìn xem hiện tại con sống có tốt hay không mà thôi..." Vạn Bình nói xong liền bắt đầu khóc thật, người vây quanh xem càng ngày càng nhiều, đều ồn ào chỉ trỏ bọn họ.
Âu Dương Tĩnh nhìn Vạn Bình khóc rất chân thành, nội tâm đã có chút dao động, có lẽ bà ta thật sự chỉ muốn nhận thức đứa con gái này, cùng cô nói trò chuyện thôi?
Ngay vào thời điểm cô bắt đầu dao động, đột nhiên cảm giác Bùi Dục nắm lấy tay cô thật chặt, tiếp theo liền nghe thấy Bùi Dục lớn tiếng cang ngang lời nói của Văn Bình: "Đừng diễn nữa! Dáng vẻ này của bà không biết đã lừa dối biết bao nhiêu người rồi chứ? Trên đường túm lấy một người lớn lên giống mình rồi diễn đó là con gái của mình, đồn công an bên kia cũng đều có lập hồ sơ đó, bà còn nói bản thân mình không có bệnh?" Không phải nói dối sao? Ai mà không biết? !
"Đi nhanh thôi, đừng dây dưa với bà ta nữa." Bùi Dục cúi đầu nói với Âu Dương Tĩnh, nói xong vừa kéo tay cô vừa đẩy đám người ra rồi đi về phía cổng công viên.
"Đợi một chút!" Vạnh Bình đi theo có ý muốn ngăn cản hai người bọn họ: "Nhất định là cháu đã hiểu lầm tôi, tôi chưa bao giờ nhận loạn con gái! Con bé thật sự là con gái của tôi!" Bà ta nói xong liền muốn kéo Âu Dương Tĩnh lại.
Bùi Dục phiền không chịu nổi không phân biệt nặng nhẹ bắt lấy cổ tay của bà ta gập ngửa ra bên ngoài, lớn tiếng cảnh báo: "Nếu bà còn quay lại quấy rầy cô ấy, thấy một lần đánh một lần!" Nói xong còn tiến lại gần Vạn Bình nhỏ giọng nói: "Tôi còn chưa trưởng thành, cho dù có đánh bà tàn phế thì cũng không có chuyện gì đáng ngại, không tin bà có thể tới thử một lần xem."
Nói xong mới buông tay ra, sau đó thừa dịp Vạn Bình xoa xoa cổ tay kêu đau nên đã lỗi kéo Âu Dương Tĩnh vội vã chạy thẳng một đường, rời xa người phụ nữ xảo quyệt này.
Mãi cho đến khi ngồi ở chỗ tàu điện ngầm, hai người mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
"Bùi Dục, có phải vừa rồi cậu đã uy hiếp bà ta hay không?" Âu Dương Tĩnh hỏi anh.
"Cậu nghe thấy sao?" Bùi Dục cảm thấy giọng nói của mình đủ nhỏ mà.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu rồi lại gật đầu, tuy cô không nghe rõ ràng, nhưng dựa vào suy đoán cũng có thể đoán ra được những lời Bùi Dục đã nói: "Ngàn vạn lần cậu không được suy nghĩ vớ vẩn, vì bà ấy mà hy sinh tiền đồ của chính mình thì quá không đáng giá rồi!" Cô lo lắng nói.
Bùi Dục cười: "Đó là dọa bà ta. Chúng ta là những người văn minh, làm việc đương nhiên là sẽ dùng đầu óc rồi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên!" Bùi Dục nói như đinh đóng cột: "Lại còn có mấy tháng nữa chúng ta sẽ là bạn học, muốn mình vì bà ta mà đi vào kia đương nhiên là không có lời rồi! Mình ngốc như vậy sao?" Anh nói xong còn nhéo mặt Âu Dương Tĩnh.
"Đau quá!" Âu Dương Tĩnh đẩy tay anh ra, tuy Bùi Dục trả lời làm cho cô yên tâm, nhưng đột nhiên tim lại đập rất là nhanh. Cô không phải là đứa ngốc, lời nói của Bùi Dục vừa rồi không khác gì là thổ lộ lắm. Tuy từ nhỏ đã được bà nội dạy bảo với quan niệm "Trung học mà yêu đương sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ", nhưng lúc đó cha mẹ Bùi Dục không phải là những phần tử yêu sớm hay sao? Có phải cô cũng nên thử một chút hay không...
Còn chưa có đi hết tuyến đường của tàu điện ngầm thì đã có một tàu khác xuống trạm đổi chuyến, lập tức số người nhiều lên gấp đôi, chèn ép bọn họ đi đến một góc khuất. Bùi Dục dùng khửu tay chống ở trên tường, tạo thành một không gian tương đối để cho Âu Dương Tĩnh không cần phải chen chúc. Không có người ngoài chen lấn, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng tư thế này thật sự rất giống như trong một bức tường, thêm nữa Bùi Dục lại còn tri kỷ cúi đầu hỏi cô có cảm thấy bị chèn ép không.
Âu Dương Tĩnh muốn trả lời, ngẩng đầu lên, mới phát hiện khoảng cách gương mặt của hai người lại càng gần thêm rồi, Cô cuống quít cúi đầu, ra sức lắc lắc.
Mái tóc mượt mà trên đỉnh đầu của cô cọ qua cằm Bùi Dục, giống như có một cọng lông chim cọ ở trong lòng vậy, gãi gãi ở trong lòng làm co anh cảm thấy ngứa ngáy. Sau một giây trong lòng anh không chỉ là ngứa nữa rồi. Âu Dương Tĩnh không nói gì, hai cánh tay đã lặng lẽ đặt trên eo của anh, cả người đều đã sát lại gần.
Tuy hai người đến một câu cũng chưa có nói, nhưng từ giờ khắc này, một tầng giấy mỏng ngăn cách bọn họ đã được bóc ra rồi.
Âu Dương Tĩnh tựa vào ngực Bùi Dục, nghe rất rõ tiếng tim đập rất nhanh trong lồng ngực, nhưng trong lòng lại an tĩnh lạ thường, giống như chỉ cần ở bên cạnh anh, những lời đồn đãi vô căn cứ cùng với người mẹ ruột luôn quấy rầy cũng trở thành mây bay hết, như tan ra gần hết.
Cuối cùng cũng xuống trạm, Bùi Dục kéo tay cô, cùng cô từ từ đi về phía nơi ở mới. Dọc đường đi, hai người ai cũng không nói chuyện. Mãi đến khi đi đến cửa đại viện, bọn họ mới ngừng lại.
"Cậu..."
"Cái kia..."
"Cậu nói trước đi." Âu Dương Tĩnh cướp lời mở miệng trước.
Bùi Dục chỉ vào còn đường lớn kia rồi nói: "Cửa lớn của khu này tuy ở gần lề đường nhưng đường nhà ga đến đây cũng còn rất dài, khi cậu đến trường hay tan học đều phải đi sát vào bên trong của lối đi bộ, đặc biệt phải cách xa lề đường một chút, ngàn vạn lần lúc nào cũng không được tới gần."
Âu Dương Tĩnh vừa cảm động vừa kinh ngạc: "Cậu sợ người phụ nữ kia bắt mình sao? Chắc sẽ không khoa trương như vậy chứ?"
Bùi Dục nghiêm túc nói: "Cậu không xem tin tức sao? Loại bắt cóc người ở trên đường này cũng không phải là số ít, dù sao cậu cũng phải đề phòng một chút. Hôm nay nếu cậu một mình gặp được ba ta, sau khi nghe được mà ta giải thích như vậy một hồi, sau đó có ý muốn cùng cậu nói chuyện mấy câu, có phải là cậu sẽ đồng ý đúng không?"Anh cũng không có bỏ qua biểu cảm dao động kia của Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh không có phủ nhận, cuối cùng cũng không nhìn được mà nói: "Mình cảm thấy có lẽ bà ấy cũng không muốn làm cái gì, có khả năng thật sự chỉ muốn nhận lại con gái của mình thôi..."
"Khờ dại..." Bùi Dục không chút nể nang nào phá tan ảo tưởng của cô: "Cậu có hiểu biết gì về bà ta sao? Biết hiện tại bà ta đang làm việc gì sao? Nhỡ đầu bà ta đánh bạc hoặc hít thuốc phiện thiếu nợ muốn bán cậu trả nợ thì sao? Ngày hôm nay bà ta đến một người, nhưng nếu hôm khác thì sao? Làm sao cậu biết được sau lưng bà ta có người nào giúp đỡ không?" Bùi Dục nghĩ đến những chuyện đã phát sinh ở đời trước, càng nói càng cảm thấy bất an.
Âu Dương Tĩnh bị "phỏng đoán" của anh làm hoảng sợ, cô chỉ theo bản năng mà sợ người phụ nữ kia, thật không có nghĩ nhiều như anh. Hiện tại được Bùi Dục thức tỉnh, cô mới ý thức được lòng của cô ở trước nguy hiểm yếu ớt biết bao nhiêu. Người phụ nữ kia ngoại trừ trên ý nghĩ sinh lý học là mẹ của cô ở bên ngoài, thì những cái khác cô hết thảy không biết gì, nếu tùy tiện đi cùng bà ta, vậy thì khác gì ở trên đường đi theo một người xa lạ chứ? "Mình biết rồi." Cô gật đầu, chân thành nói: "Mình nhất định sẽ tránh bà ta. Nhìn thấy bà ta sẽ bỏ chạy luôn! Từ khi luyện tập vật lộn với cậu, về sau mình đều chạy bộ mỗi ngày, hiện tại chạy trốn đã nhanh hơn rồi, khẳng định bà ta không chạy bằng mình được!"
Bùi Dục nghĩ đến lúc trước khi trốn Trần Lập Linh cô cũng đã sử dụng chiêu thức này, không khỏi nở nụ cười. Chạy trốn né tránh nhìn ra là sợ hãi, nhưng sự thật cách thức này là biện pháp ổn thỏa nhất, ít nhất có thể tránh được sự nguy hiểm một cách chính diện.
Âu Dương Tĩnh thấy anh vẫn cười thì không khỏi ngượng ngùng, đưa tay nhéo anh một cái: "Cậu cười cái gì mà cười chứ!"
Bùi Dục lại càng cười tươi hơn, hỏi cô: "Chỗ ở hiện tại của cậu từ trong nhà không thể nhìn thấy được cổng lớn đúng không?"
Âu Dương Tĩnh gật đầu, không biết Bùi Dục vì sao lại hỏi điều này. Vẫn chưa kịp hỏi lại, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, trên mặt bị người ta hôn trộm một cái. Lập tức mặt Âu Dương Tĩnh đỏ bừng như sắp chảy máu, đưa tay ôm lấy chỗ mà Bùi Dục đã hôn qua cứ thế nhìn anh không nói được một chữ nào.
Bùi Dục gọi cô thấy ánh mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm, bỗng nhiên dâng lên một ý muốn tội ác nho nhỏ. Lấy số tuổi linh hồn của anh tới nay, đây cũng chỉ là đang gặm cỏ non thôi. "Nhanh về nhà đi!" Anh thúc giục Âu Dương Tĩnh, nếu không thì một lát nữa có thể làm ra chuyện gì đó khác người sẽ dọa đến cô mất.
Sau khi hai người tạm biệt, cuối cùng nụ cười của Bùi Dục cũng biến mất. Mẹ ruột của Âu Dương Tĩnh vẫn như một quả bom hẹn giờ, vẫn nên nhỏ bỏ sớm đi một chút. Cái gì mà lách luật gì đó, chỉ cần động tác tốt là được, cũng không phải là không thể làm được.
------oOo------