Thật ra về sau Âu Dương Tĩnh cũng đã ý thức được một vấn đề. Cho dù cô có chạy đi không làm lộ địa chỉ của gia đình thì cũng chỉ lừa gạt được nhất thời mà thôi. Người phụ nữ kia chỉ cần hỏi thăm tình hình nhiều hộ gia đình trong tiểu khu, khẳng định có thể biết được địa chỉ cụ thể của nhà cô. Bà nội nhắc tới vấn đề chuyển nhà để tránh né có vẻ là biện pháp giải quyết đáng tin cậy nhất rồi. Nhưng mà...
Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không buồn ngủ nhìn chằm chằm trần nhà, ánh sáng của đèn pin bảo an tuần tra ban đêm thường xuyên chiếu qua cửa sổ thỉnh thoảng lại tiến vào bên trong,làm cho bóng dáng cửa sổ chiếu trên trần nhà bị thay đổi hình dạng.
Âu Dương Tĩnh tính toán sức chiến đấu của bà nội mình. Bình thường là người không chạm ta ta không chạm người, một khi có người trêu chọc, vậy thì lão nhân gia người tuyệt đối là thần ngăn giết thần phật chắn giết phật. Nhưng người chưa bao giờ sợ phiền phức như bà nội vậy mà lại kiêng kị mẹ ruột của cô? Thậm chí còn muốn bán nhà để trốn bà ta... Người phụ nữ này, mẹ ruột của cô... Tới cùng là người như thế nào vậy?
Mười bốn năm nay, lần đầu tiền Âu Dương Tĩnh sinh ra hứng thú đối với người mẹ đã sinh ra mình.
Nhưng mà trong một tuần kế tiếp, người phụ nữ kia lại đột nhiên như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không có xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Bà ta đã buông tha cho việc gây sự với cô rồi sao? Âu Dương Tĩnh suy đoán. Nhưng hiển nhiên là bà nội không có nghĩ như vậy. Từ khi thông báo cho Âu Dương Tĩnh chuyện chuyển nhà xong, thì lão nhân gia người liền khua chiêng gõ mõ chuẩn bị chuyện mua nhà bán nhà.
Phòng được thuê là ở trong đại viện quân khu, cũng là một phòng ngủ một phòng khách, nhưng so với nơi cô đang ở hiện tại thì yên tĩnh hơn rất nhiều. Quan trọng là, ở cửa có trạm gác 24 giờ, nhìn thấy là cảm giác yên tâm rồi.
"Bà nội, làm sao người lại tìm được chỗ này vậy?" Âu Dương Tĩnh hỏi, vừa thuận tay đeo giấy thông hành lên trên cổ.
"Là một người bạn cũ trước kia cho bà thuê." Bà nội nói: "Nơi này có trạm gác, người phụ nữ kia không vào được! Về sau khi cháu về nhà cũng có thể thanh thản an tâm mà học tập, sau khi kết thúc kỳ thi trung khảo, thì nhà mới của chúng ta cũng sẽ được trang trí xong."
Đối với sắp xếp của bà nội Âu Dương Tĩnh không có ý kiến. So với căn nhà cách âm kém cả ngày nghe thấy tiếng cãi nhau như phòng cũ, thì hiển nhiên nơi này an tĩnh hơn rất nhiều. Mà trong phòng có đầy đủ đồ nội thất, trên cơ bản hai người chỉ cần mang theo đồ dùng cá nhân là có thể vào ở được rồi.
Điều duy nhất không tiện là trong nhà không có điện thoại để bàn, liên hệ với Bùi Dục không được thuận tiện. Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Âu Dương Tĩnh liền hoảng sợ! Từ lúc nào, việc liên hệ với Bùi Dục đã trở thành một trong những hoạt động hàng ngày của cô rồi vậy? Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một tiếng chuông rất to từ trong cặp sách truyền ra! Làm cô sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên!
Tại sao lại quên mất là Bùi Dục đã đưa di động cho cô chứ! May mắn là bà nội đang ở trong bếp xào rau!
Âu Dương Tĩnh cuống quýt nhận điện thoại, chạy đến ban công, lại còn thuận tay khóa cửa vào nữa.
"Cậu đột nhiên gọi điện thoại làm gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết!" Vừa mới kết nối được, Âu Dương Tĩnh liền oán giận với anh.
"Cậu mới kỳ quái, cho cậu điện thoại di động chính là vì muốn liên lạc thuận tiện hơn, vì sao lại không được gọi điện?" Bùi Dục nói, lại hỏi cô: "Cậu đang ở đâu vậy? Hôm nay trường học có chuyện gì sao? Tôi đã chờ cậu cả nửa ngày rồi mà vẫn không thấy cậu đâu."
"Cậu tìm tôi có việc gì sao?" Âu Dương Tĩnh hỏi. Vòng đấu loại như lửa xém lông mày, trường học của hai người bọn họ đều bắt đầu đẩy mạnh việc bổ túc, vì thế, đến việc huấn luyện vật lộn vào chủ nhật cũng đã ngừng lại. Theo tính toán thì cũng đã hai tuần rồi hai người bọn họ còn chưa có gặp mặt, cô cũng không nói cho Bùi Dục biết chuyện chuyển nhà.
"Không phải ngày mai là vòng đấu loại sao, hôm nay việc bổ túc thi đấu Olympic toán học đã ngừng, tôi muốn trao đổi trước khi thi một lần. Cậu vẫn còn đang học bù sao?" Bùi Dục nói rất đường hoàng.
Âu Dương Tĩnh biết vậy nên xin lỗi: "Bùi Dục, thật xin lỗi, hiện tại tôi không còn ở nhà cũ nữa, vẫn chưa gặp mặt nên tôi chưa kịp nói với cậu."
"A? Cậu chuyển nhà rồi sao? Chuyện khi nào vậy?" Bùi Dục kinh ngạc đồng thời một cảm giác mất mác cũng xuất hiện một cách khó hiểu. Anh nói cái gì mà trao đổi trước khi thi đấu, kỳ thực căn bản là anh muốn gặp cô, hào hết tâm trí viện ra một cái cớ như vậy là chỉ để muốn gặp cô. Kết quả là cô lại đảo ngược lại, chuyển nhà là chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho anh biết!
"Bà nội đã chuẩn bị mấy ngày, nhưng hôm nay mới dời đến nơi ở mới." Âu Dương Tĩnh nói xong có chút chột dạ, khẳng định là Bùi Dục chuẩn bị nói cho cô biết địa điểm thi ở đâu, kết quả là bởi vì cô không có báo trước nên đã uổng công: "Thực xin lỗi, tôi vốn nghĩ dù sao hiện tại mọi người cũng đều bận rộn, chờ đến khi thi xong báo cho cậu biết cũng được..."
Bùi Dục nghe thấy giọng nói mềm mại của cô từ ống nghe truyền đến, vốn dĩ vẫn còn có một chút tức giận nhưng tất cả đều đã hòa tan trong giọng nói của cô rồi. "Không có việc gì, dù sao cũng đợi không có lâu. Hiện tại cậu ở chỗ nào? Ý tôi nói là cậu chuyển đến chỗ nào vậy?"
Âu Dương Tĩnh suy nghĩ, rồi nói cho Bùi Dục biết địa chỉ mà mình vừa mới nhớ được. Lại bổ sung: "Nơi này có người gác ở cổng, cậu không vào được đâu. Bà nội đang ở nhà nên tôi ra ngoài cũng không tiện."
"Cậu suy nghĩ nghĩ nhiều rồi! Tôi chỉ hỏi cậu một chút mà thôi, lại cũng chưa có nói là bây giờ muốn tới." Bùi Dục mạnh miệng.
"Không tới là tốt nhất." Âu Dương Tĩnh nói xong rồi từ cửa sổ nhìn vào trong nhà, trên bàn đã xuất hiện một bát đồ ăn. Cô vội vàng nói với Bùi Dục: "Bà nội đã làm đồ ăn xong rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, ngày mai thi xong gặp!" Nói xong cũng không chờ Bùi Dục trả lời liền vội vàng cúp điện thoại.
"Này..." Bùi Dục nghe được tiếng tút tút từ trong điện thoại truyền tới, nhất thời có chút buồn bực, lầm bầm lầu bầu với di động: "Âu Dương Tĩnh, cậu có phải là đầu heo hay không vậy? Tôi nói sẽ không tới là cậu tin luôn à!" Nói xong, lại đứng nhìn con đường Âu Dương Tĩnh đi học mỗi ngày một hồi, tự mình kiểm điểm lại phương thức theo đuổi một lần, lúc này mới ủ rũ đi về phía nhà mình.
Nếu như không phải hôm nay đi uổng công, thì anh cũng không biết vậy mà bản thân mình lại nhớ cô đến như vậy.
Nhanh chóng lên trung học để được học cùng thì tốt rồi! Chưa từng có bao giờ Bùi Dục lại mong muốn sơ trung kết thúc nhanh chóng như vậy.
Trận đấu bán kết được sắp xếp thi tại Nhất Trung, số báo danh của những thí sinh cùng một khu đều được xếp lần lượt. Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh đều được xếp vào đợt thi cuối cùng. Tuy nói người muốn gặp đã gần trong gang tấc, nhưng đối với cuộc thi này Bùi Dục vẫn vô cùng nghiêm túc, chỉ nộp bài trước mười phút khi kết thúc.
Ra khỏi trường thi, anh đứng ở của đợi Âu Dương Tĩnh. Cô vẫn có thói quen từ rất lâu rồi, tuyệt đối không nộp bài trước khi hết giờ.
Từ trước tới này Bùi Dục vẫn cảm thấy làm như vậy là lãng phí thời gian của cuộc sống, nhưng đổi lại khi Âu Dương Tĩnh làm như vậy, anh liền cảm thấy thái độ nghiêm túc như vậy là cô cùng đáng yêu. Đoán chừng là anh đã không thể cứu được nữa rồi.
Âu Dương Tĩnh rời khỏi trường thi thì nhìn thấy Bùi Dục đang đứng dựa vào lan can chờ cô, vì thế bước nhanh thêm hai bước đến bên cạnh anh: "Chờ lâu rồi sao?"
"Không lâu, cậu thi thế nào rồi?" Bùi Dục hỏi.
"Vẫn được, dù sao cũng làm được toàn bộ." Âu Dương Tĩnh nói.
Bùi Dục nhìn biểu cảm của cô liền biết nhất định làm được khá tốt, vỗ vào bả vai của cô nói: "Đi thôi, chúng ta đi chúc mừng một lần!"
"Bây giờ?"
"Nếu không thì sao?" Bùi Dục thuận tay tóm lấy đuôi ngựa của cô: "Hai tuần rồi không được thả lỏng, học đến mức đần độn thì làm sao bây giờ?"
"Bỏ ra! Tóc của tôi đều rối hết rồi!" Âu Dương Tĩnh đẩy tay anh ra, sửa lại mái tóc buộc đuôi ngựa một chút. "Đi nơi nào vậy?" Cô hỏi.
"Bí mật ~ Cậu đi theo tôi là được rồi!" Xem ra tâm tình của Bùi Dục rất tốt.
"Như vậy sao được, nhỡ đâu cậu bán tôi thì làm sao bây giờ?"
"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi so với cậu còn đáng giá hơn nhiều." Bùi Dục mặt dày nói.
"Tự mình khen ngợi mình, không biết xấu hổ." Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn anh một cái.
Chỗ mà Bùi Dục đưa Âu Dương Tĩnh đi là hồ Lưu Hoa ở công viên, hồ Lưu Hoa nổi danh là nhờ hoa tử đằng, mỗi mùa xuân tới, một loại hoa tử đằng từ thác nước trôi xuống, giống như một thác nước màu tím nhạt, hoa rơi xuống nhiều như tuyết rơi vào trong hồ, thuận theo dòng nước chảy chậm rãi, xa xa nhìn lại giống như dòng nước đều được nhuộm thành một màu tím. Hồ Lưu Hoa cũng bởi vì vậy mà có cái tên này.
"Lần trước nói đưa cậu đi ngắm hoa nhưng không thành, cuối cùng hôm nay cũng có thể nhìn thấy." Bùi Dục nói.
"Quả thật rất là đẹp, chỉ là có nhiều người quá." Lúc này chính là thời gian ngắm hoa tử đằng tốt nhất, lại là chủ nhật, trong công viên tất cả đều là người.
"Uhm, tôi cũng thấy có nhiều người." Bùi Dục cũng nói. Nhưng mà ý của anh lại không giống với ý của Âu Dương Tĩnh. "Cậu có biết ngôn ngữ của hoa tử đằng không?" Khi hai người đi đến một lùm cây hoa tử đằng nở rất là nhiều, đột nhiên Bùi Dục hỏi.
Âu Dương Tĩnh mờ mịt lắc đầu, thuận miệng hỏi anh: "Tôi làm gì biết cái này? Là ý gì vậy?"
Say lòng người tình cảm lưu luyến, cùng với, đối với người chấp nhất chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
Ngược lại ngụ ý là tốt, nhưng nói trắng ra lại cảm thấy già mồm cãi láo cũng hơi kỳ. Bùi Dục nhớ đến khó tránh khỏi đỏ mặt, cuối cùng vẫn không có nói đáp án ra. Cùng lúc đó Âu Dương Tĩnh nhìn ánh, thấy anh hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh: "Hiện tại cậu muốn biết sao?"
Bùi Dục dựa vào có chút gần quá, Âu Dương Tĩnh bỗng nhiên hơi sợ, không tự giác mà lùi lại hai bước, đụng phải lan can ở phía sau, mắt thấy Bùi Dục vẫn muốn tới gần. Cô cuống quýt nhắm mắt lại, đưa tay vung vẩy để ngăn cản anh tiến lại gần.
Không đợi được sự gần gũi trong tưởng tượng, ngược lại nghe được tiếng cười nhẹ của Bùi Dục. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy anh cầm một đóa hoa đưa về phía cô cười: "Trên đầu cậu dính cái này, tôi giúp cậu lấy xuống."
"Gạt người!" Mặt Âu Dương Tĩnh nóng lên: "Cậu nhặt được từ ở dưới đất lên đó. Trên mặt vẫn còn dính một chút cỏ kia."
Bùi Dục cầm lên nhìn, thấy cái gì cũng không có hết trơn, thế mới biết mắc mưu: "Được nha! Cậu lừa tôi!" Nói xong liền muốn cù ngứa cô.
Âu Dương Tĩnh sợ ngứa, nhất thời thét chói tai tránh né. Vừa trốn vừa cười: "Không phải cậu cực kỳ thông minh sao? Tại sao chỉ diễn một trò đơn giản như vậy mà cũng bị mắc lừa chứ!"
"Đó là bình thường cậu đóng giả quá giỏi!" Bùi Dục nghiến răng đi bắt cô, phát hiện do đã từng học vận lộn nên thân thủ khỏe mạnh hơn rất nhiều, lại thêm chung quanh có nhiều người, cô luôn chạy xuyên vào trong đám người, căn bản là anh không bắt được người.
"Đừng có chạy nữa! Tôi không đùa cậu nữa!" Mắt thấy có khả năng hai người sẽ bị đám đông tác ra, Bùi Dục không khỏi nói một câu rất lớn.
Âu Dương Tĩnh quay đầu nhiều biểu cảm của anh để đoán thử xem có phải anh lại đang giả bộ hay không, nhất thời không thể ý nên đâm đầu vào người đang đi tới.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi." Âu Dương Tĩnh đến đầu cũng không có ngẩng lên mà nhanh chóng giải thích.
Kết quả đột nhiên người nọ lại bắt lấy tay của cô. Trong lòng Âu Dương Tĩnh hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện nắm lấy tay của người nọ. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt có sáu bảy phần tương tự cô!
Vạn Bình! Mẹ của cô! Quả thực là âm hồn không tan!
Âu Dương Tĩnh giật mình, lui lại vài bước, Bùi Dục cũng đúng lúc chạy tới nắm lấy tay của cô, kéo cô về phía sau người.
"Nhìn thấy ta mà trốn cái gì?" Người phụ nữ kia cười rất tự nhiên, rồi muốn tới gần.
------oOo------