TỐNG – ĐOAN MỘC 3
Nhóm người đang hỗn chiến nên không ai chú ý đến ở một cái cây cao gần đó có một người đang núp sẵn, trong miệng tên đó là một ống trúc thon nhỏ. Gã nhắm ngay phía người của hắn không tiếng động phun ra một kim châm.
Cảm giác phát lạnh phía sau khiến anh theo quán tính đưa đao về phía sau lưng, đồng thời vang lên tiếng keng rất nhỏ. Anh lạnh mặt cướp lấy thanh kiếm của một tên hắc y nhân đang chắn trước mặt mình mà phóng về phía ngọn cây, một hắc y nhân đã ngã xuống đất.
Nhưng anh đã quá chủ quan, không chỉ có một tên nấp trên cây, tên còn lại nhân lúc anh vừa ra tay phóng thanh kiếm thì thổi ra một kim châm khác.
Keng… Đoan Mộc Hành từ đâu xuất hiện phá bỏ ám khí, anh còn muốn lên tiếng thì nhóm hắc y nhân xung quanh đồng loạt vung một nắm bột trắng sau đó phun kim châm từ trong miệng ra, chắc chắn trong miệng chúng đã cài đặt cơ quan loại nhỏ sẵn.
Do quá bất ngờ anh cùng cậu chỉ biết dùng đao cùng kiếm né tránh, nhưng màn đêm cộng thêm bột trắng không biết có độc hay không không tránh được bị thương. Anh theo cảm giác mang Đoan Mộc Hành rời khỏi đó tự mình chạy về một hướng, nhóm hắc y nhân thấy vậy liền đuổi theo.
Một đường chạy đi anh cảm thấy người bên cạnh đang không ổn bèn quay sang muốn hỏi thăm lại không nhìn phía trước bị vấp chân, cuối cùng cả hai đều lăn trên mặt đất rồi vào trạng thái rơi tự do. Tống Mạn Cát không nghĩ nhiều bảo hộ Đoan Mộc Hành trong lòng…
Bịch…
Cả hai người đã tiếp đất, Đoan Mộc Hành trong mơ hồ đã nghe thấy tiếng hít khí lạnh ở trên đầu, cậu vội đứng dậy nhưng cả người lại không ổn bèn đổ ập lên người anh. Tống Mạn Cát cố bỏ qua cơ thể đau đớn của mình mà đỡ người của cậu dậy, chỉ thấy cả người cậu nóng ran không khỏi lo lắng:” Này, ngươi bị làm sao vậy?”
Đoan Mộc Hành run cầm cập nói:” Trong… áo… có thuốc…”. Đoan Mộc Hành nghe vậy liền mò trong vạt áo của cậu, rất nhanh tìm được một túi vải nhỏ bên trong có hai viên thuốc bèn đưa lên miệng cho cậu uống. Cậu mấp mái môi ý chỉ anh cũng uống, anh cũng không chần chừ nuốt xuống.
Sau đó anh ngồi một bên chờ đợi, xung quanh là một mảnh tối đen tĩnh mịch, có lẽ hai người đã rơi xuống một cái hố nào đó, xem ra đám hắc y nhân đó sẽ không nhanh chóng tìm được người, không biết nhóm người của anh vẫn ổn hay không.
Dù không thấy gì nhưng anh vẫn cảm nhận được Đoan Mộc Hành không ngừng run rẩy ngồi ở đó vận công, có lẽ trong lúc hỗn loạn cậu đã dính phải kim châm kì lạ của nhóm hắc y nhân đó. Không biết là loại độc gì, có nguy hiểm hay không. Còn việc sau khi anh uống thuốc mà không vận công, có lẽ không cần thiết vì anh không bị trúng kim châm.
Anh nghĩ nghĩ rồi lại đến gần cậu, đột nhiên cậu bắt lấy cánh tay anh đang đưa đến, anh chỉ cảm thấy tay cậu thật nóng. Cậu khó khăn rút kim châm trên cánh tay ra rồi nói:” Giúp tôi… vận công…”
Nghe vậy anh cũng ngồi xếp bằng đặt tay lên lưng cậu, chỉ thấy nội công của cậu đang không ngừng dao động, nếu anh không cẩn thận mà vận công có lẽ hai người sẽ bị phản phệ. Anh chỉ có thể từng chút từng chút truyền vào người cậu…
Phụt…
Không biết đã qua bao lâu cuối cùng câu cũng nôn một ngụm máu, nếu là ở bên ngoài buổi sáng mọi người có thể nhìn thấy máu được phun ra là màu đen. Anh vội đỡ lấy cậu đang ngã xuống, nội công của cậu đã ổn định độc có lẽ đã được giải đi? Nhưng cả người của cậu vẫn nóng bừng bừng.
Còn chưa kịp hỏi tình hình thân thể thì cậu đã run rẩy nắm lấy vạt áo của anh, cậu mấp mái:” Nóng… ta nóng quá… Mạn Cát… giúp ta…”
Bùm!
Đầu óc của anh nhất thời trống rỗng, cứng ngắc ôm lấy người trong lòng. Anh khó khăn nói:” Giúp ngươi cái gì? Này…”
“ Ta… ha… cũng không biết… ha… Ta khó chịu… ha…”
Đoa Mộc Hành bất giác cọ cọ vào người anh, dường như cảm thấy dễ chịu cả người cậu bèn dính lên không ngừng cọ. Dù có ngu ngốc đến cỡ nào cũng biết được tình hình hiện tại của Đoan Mộc Hành, anh nhất thời không nhịn được mắng chửi:” Mẹ nó, bọn chúng dám bày ra loại dược này?”