TỐNG – ĐOAN MỘC 2
Động tác của hắc y nhân tương đối nhanh chuẩn, xem ra là có tập luyện bài bản hẳn là trong một tổ chức nào đó. Bên phía của anh cũng không kém cạnh, người đi cùng anh là nhưng tinh anh trong quân đội lại được chui rèn trong những trận chiến đổ máu nên không hoang mang trước đám hắc y nhân.
Bịch…
Một hắc y nhân muốn ra tay từ phía sau lưng anh nhưng chưa kịp hành động đã ngã trên đất. Tống Mạn Cát nhíu mày:” Ta đã bảo ngươi không cần dính vào”
“ Im đi, ta làm như thế nào là chuyện của ta!” giọng nói của Đoan Mộc Hành vang lên phía sau lưng anh, anh nghe vậy chỉ có thể càng thêm nhíu mày chưởng bay tên hắc y nhân đang chắn trước mặt mình. Nhóm người của anh nhanh chóng làm chủ thế cục giết chết đám hắc y nhân, một binh lính vẩy máu trên đao tức giận mắng:” Thật phiền phức!”
Tống Mạn Cát nhìn xác người dưới đất lạnh mặt nói:” Chúng ta tiếp tục!”, sau đó lên ngựa muốn giục ngựa chạy đi lại nhớ đến còn một người không có ngựa mà quay sang nói:” Mau trở về đi, nhóm người này không làm gì được chúng ta đâu”
Đoan Mộc Hành cứng đầu nói:” Không”
“ Vậy ngươi muốn dùng khinh công đi theo chúng ta đến kinh thành à?” Tống Mạn Cát nhướn mày. Đoan Mộc Hành nhìn quay rồi chỉ vào một phó tướng:” Ta đi cùng ngươi”
Phó tướng trợn mặt nhìn anh lại thấy anh không có ý kiến mới tức giận nhảy xuống ngựa rồi nhảy lên cưỡi chung một con ngựa với một phó tướng khác. Đoan Mộc Hành hài lòng nhảy lên con ngựa bỏ trống đó rồi hất cằm nhìn anh, anh không thèm để ý mà giục ngựa đi tiếp, những người phía sau cũng theo sát.
Đoàn người chạy suốt một ngày cũng không có nhóm hắc y nhân nào xuất hiện nhưng họ vẫn không buông lơi cảnh giác. Vì vẫn là đoạn đường ít dân cư nên tối đến họ chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi ở trên đường.
Lửa cháy tí tách, Tống Mạn Cát xuyên thanh gỗ qua một con gà rồi đem nướng trên lửa, tiếng xèo xèo phát ra kèm theo mùi thịt nướng thơm phức khiến người khác không khỏi thèm thuồng. Đoan Mộc Hành tự nhiên ngồi cạnh anh nhìn tay nghề nướng thịt của anh không khỏi cảm thán:” Không ngờ huynh cũng biết những việc này?”
Tống Mạn Cát không thèm để ý đến Đoan Mộc Hành tự mình nướng, sau cùng lại vì ánh mắt quá đổi trắng trợn của người nào đó mà anh đen mặt đưa nguyên con gà mới nướng chín cho cậu. Đoan Mộc Hành cười tươi nhận lấy:” Cảm tạ huynh”
Anh im lặng tự mình nướng một con gà khác, cả nhóm người chia nhau thức ăn sau đó tìm một chỗ thoáng đãng nằm nghỉ ngày mai xuất phát.
Soạt… soạt…
Một cơn gió thổi qua khiến lá cây va vào nhau vang lên tiếng xào xạc, hàng loạt bóng đen nhanh chóng xuất hiện mang theo thứ vũ khí lạnh lẽo. Tống Mạn Cát mở to mắt né sang chỗ khác, cùng lúc một hắc y nhân xuất hiện đâm một kiếm vào ngay nơi của anh vừa mới nằm.
Những người khác cũng bắt đầu nghênh chiến, có điều chỉ qua vài chiêu nhóm người của anh đã thấy không ổn. Một phó tướng nhíu mày vừa né tránh đòn tấn công vừa nói:” Đám này có vẻ khó đối phó hơn đám hồi sáng”
“ Mau nhanh chóng xử lí, ông đây còn muốn ngủ a!”
Nói là nói vậy nhưng lần này lại chật vật đối phó với hắc y nhân, Đoan Mộc Hành vừa chú ý đến hai hắc y nhân trước mặt vừa chú ý đến anh:” Bọn người này rất có thể là người của Hắc Ám cung”.
Tống Mạn Cát nghe tên thầm than thở, dù anh ở phương Bắc xa xôi nhưng điều nên biết vẫn phải biết. Hắc Ám cung là nơi chuyên tổ chức những đám sát thủ máu lạnh, tiền thuê một nhóm người này cũng không phải rẻ xem ra kẻ đứng phía sau rất có tiền cũng thật biết đề cao Tống Mạn Cát.
Trong đêm tối mọi ám thủ đều không dễ phòng bị, nhất là với đám sát thủ này chỉ hoạt động về đêm rất dễ thích ứng. Rất nhanh cả nhóm người của anh đã bị tách ra, nhóm người bị xé lẻ rất khó hành động đã có một vài người bị thương. Tống Mạn Cát nhìn thấy tình hình không ổn, anh và nhóm người của mình đã không còn ở cùng một nơi, anh cũng không thấy bọn họ ở đâu.
Trong lòng anh có phần nôn nóng, tức giận nắm chặt thanh đao chém một đường, hắc y nhân trước mặt đã ngã xuống đất không còn hơi thở. Nhưng xung quanh anh vẫn còn rất nhiều hắc y nhân khác, chúng như lũ ruồi xua hoài không hết, anh chỉ còn biết cắn răng phán quyết từng tên một.