Lăng Thiếu Hàn khẽ cất tiếng cười trầm thấp.
"Em nghĩ như vậy à?"
Đối diện với ánh mắt không rõ cảm xúc của Lăng Thiếu Hàn, Hạ Thư Hinh thoáng rũ mắt xuống không muốn cho anh nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn của mình.
"Vậy anh và cô ấy có quan hệ gì? Tôi thấy anh không bài xích cô ấy còn cô ấy không chỉ tỏ ra là người rất hiểu anh còn biết rõ chuyện anh thích tôi…"
Hạ Thư Hinh ngập ngừng nói, nói một nửa cô lại không muốn nói nữa.
Lăng Thiếu Hàn là người thông minh, cô nghĩ anh hiểu ý cô rồi.
"Hạ Thư Hinh, em từng từ chối tôi rất nhiều lần, vậy hiện tại em lấy thân phận gì hỏi tôi câu đó?"
Thanh âm lãnh đạm của anh như gáo nước lạnh dội vào mặt cô, cô chợt quay mặt sang một bên cố tỏ ra là mình thoải mái.
Chỉ là, tâm trạng cô hoàn toàn không tốt như cô tưởng.
Hạ Thư Hinh buộc miệng nói: "Anh là người đàn ông mà tôi đang có ý định theo đuổi. Tôi cũng muốn tìm hiểu người đàn ông tôi có ý định ấy trước kia từng có bao nhiêu mối tình và hiện tại người anh ấy thích là ai."
Lần đầu tiên trong đời, cô thấy khó chịu với một cô gái lạ, mà sự khó chịu ấy là bởi vì cô gái lạ có quan hệ bí ẩn gì đó với người đàn ông từng ngỏ lời với cô không chỉ một lần. Gọi sao nhỉ, ừm chính là kiểu trong lòng chắc chắn trái tim người đàn ông ấy thuộc về mình đột nhiên vào một ngày đẹp trời lại phát hiện ra hoàn toàn không phải như vậy. Cảm giác ấy khá là không dễ chịu cho cam.
Hơn hết, cả Thủ đô đều biết vị tổng tài trẻ tuổi, gia chủ đương nhiệm của Lăng gia là người đàn ông độc thân hoàng kim. Phụ nữ xung quanh nhiều vô số kể đều không lọt vào mắt anh, một người đàn ông không cần nữ sắc, bên cạnh cũng không có phụ nữ nào tự dưng bây giờ lại chui ra một người, người đó còn có quan hệ khó nói với anh thử hỏi sao cô không ngạc nhiên, không bất ngờ được cơ chứ.
"Người tôi thích là ai lẽ nào trong lòng em còn không rõ hay sao hửm?"
Đôi mắt Lăng Thiếu Hàn lóe lên, anh đưa tay lên nâng cằm cô xoay sang đối diện với mình, kèm theo đó là một giọng nói có vương vấn ý cười.
Đối diện với khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, nghe thấy thanh âm trầm ấm của anh trái tim Hạ Thư Hinh bất giác loạn nhịp.
Cô mấp máy môi định nói gì đó chỉ là lời nói lại mắc kẹt trong cuống họng. Cô rủ mắt xuống, không muốn để anh nhìn thấy tâm tư của mình.
"Hạ Thư Hinh, em đang ghen với cô ấy hửm?"
Thế rồi câu nói tiếp theo của Lăng Thiếu Hàn khiến cô không nhịn được chợt ngẩng mặt lên, hai mắt vừa hay chạm phải ánh mắt đang hàm chứa ý cười của Lăng Thiếu Hàn.
Ghen ư?
Hạ Thư Hinh cẩn thận nghĩ lại hành động của mình đêm nay cùng với thái độ, cảm xúc lạ lẫm giày vò cô dạo gần đây.
Cô thừa nhận bản thân có rung động với Lăng Thiếu Hàn, nhưng đến mức ghen khi anh tiếp xúc với phụ nữ khác, khi anh trao cho cô gái khác một ánh mắt nhẹ nhàng dịu dàng đã từng trao cho cô tâm trạng cô lại vô cùng vô cùng không thoải mái.
Liệu đó là một loại cảm xúc ghen sao?
"Hửm?"
Hạ Thư Hinh hơi siết bàn tay, cô vốn định phủ nhận: "Không phải. Anh nghĩ nhiều rồi."
Thế nhưng lại chẳng hiểu sao lời đến đầu môi lại đột ngột biến thành: "Phải, tôi đang ghen đó. Tôi biết rõ bản thân tôi không có tư cách để ghen bởi tôi đã từ chối anh không chỉ một lần, bản thân anh ưu tú như vậy, giỏi giang như vậy, là hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái. Anh khiến tôi tự ti, một cô gái từng suýt kết hôn với người đàn ông khác làm sao có thể xứng đáng với anh. Vậy nhưng dù có như thế thì tôi vẫn không khống chế được cảm xúc của mình anh hiểu không? Tôi vẫn thấy khó chịu khi anh dùng ánh mắt vốn từng dành cho tôi cho một cô gái khác, rất rất khó chịu…ưm…"
Cảm xúc đè nén trong lòng của cô bất chợt bộc phát hết ra không biết là do tác dụng của rượu thúc đẩy cô hay là bởi lờ của anh tác động đến dây thần kinh nào đó của cô, cô nhất thời không thể khống chế cảm xúc mà nói hết những lời trong lòng mình cho người đàn ông trước mắt nghe.
Càng nói khóe mắt cô lại càng đỏ hơn. Đêm nay mặc dù cô uống kha khá rượu mạnh nhưng cô biết rõ mình không có say ngược lại rất tỉnh táo.
Bởi rượu đối với cô giống như nước lã, uống nhiều loại, luyện nhiều dần hình thành một thói quen, tửu lượng cô lại vô cùng tốt, mấy loại rượu tuy nói là mạnh đó đối với cô lại chẳng khác nào chai nước giải khát.
Vốn dĩ khoảng cách của Hạ Thư Hinh và Lăng Thiếu Hàn rất gần nhau nên khi cô còn chưa kịp nói hết tiếng lòng của mình lại đột ngột bị người đàn ông đối diện nghiêng đầu sang, anh đưa tay ra sau giữ lấy ót cô, cúi đầu xuống phủ lên cánh môi cô một nụ hôn sâu mãnh liệt.
Hạ Thư Hinh trợn to hai con mắt không dám tin, cô hé môi định kêu lên, người đàn ông lại nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng cô. Một người đưa một người đẩy, môi lưỡi triền miên không dứt.
Phải mất một lúc sau, người đàn ông mới rời khỏi cánh môi nhìn vào gương mặt hơi đỏ của cô gái.
Lúc này hai mắt Hạ Thư Hinh long lanh ánh nước, cô vừa thở hổn hển vừa hung hăng trừng mắt anh.
"Lăng Thiếu Hàn, anh hôn lén tôi."