Chớp mắt đã trôi qua một tuần, mặc dù Lăng Thiếu Hàn đã về nước nhưng may mắn cô đều không đụng phải mặt anh lần nào. Vậy cũng tốt, cô sẽ bớt ngượng ngùng hơn bởi khi gặp anh cô sẽ không tự chủ được nhớ đến khung cảnh ngại ngùng vài hôm trước.
Trụ sở studio H,
"Sếp, bọn em về trước đây. Chị cũng tan làm sớm đi nhé."
"Ok!"
Hạ Thư Hinh ngẩng mặt, mỉm cười nhẹ với nhân viên coi như đáp lại sau đó cô cúi đầu, dồn hết sự tập trung vào bản vẽ thiết kế nội thất 3D trên màn hình máy tính.
Lát sau, chiếc điện thoại bên cạnh rung lên cô mới rời mắt, lấy điện thoại chạm nút nghe.
"Alo."
"Alo, Tiểu Hinh, tối nay con dành chút thời gian về nhà sớm. Tối nay nhà ta có khách."
Hạ Thư Hinh nghĩ khách ở đây chắc là bạn bè thân thiết của bố mẹ nên cô chỉ ậm ừ coi như đồng ý.
"Vâng. Giờ con về ạ!"
Hạ Thư Hinh cúp máy, thu gọn tài liệu trên bàn gọn gàng, tắt máy tính rời khỏi studio.
Chiếc xe lái vào cổng chính biệt thự Hạ gia, quản gia trong nhà vội vã ra chào hỏi. Hạ Thư Hinh gật đầu, xuống xe đưa chìa khóa cho người làm.
"Cô hai, cô về rồi."
"Chú Hạ, trong nhà mình hôm nay có ai thế?"
Quản gia Hạ là người làm nhiều năm ở Hạ gia, chăm sóc cô từ nhỏ cho nên Hạ Thư Hinh chưa bao giờ coi ông là người làm.
Quản gia Hạ cười hiền hòa: "Cô hai, cô vào trong là biết."
Hạ Thư Hinh ngờ ngợ nhìn nụ cười trên mặt quản gia, không nghĩ nhiều trực tiếp đi vào cửa chính biệt thự Hạ gia.
Cô đặt chân vào phòng khách, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một người phụ nữ đã ngoài tuổi bốn mươi ăn mặc phong cách thời thượng, có gương mặt xinh đẹp thoát tục ngồi bên cạnh mẹ mình, đang nói chuyện vui vẻ với bà, bên cạnh người phụ nữ là một cô gái trẻ trung ngang tầm tuổi cô. Hạ Thư Hinh liền sững sờ.
Tất nhiên là cô không lạ gì hai quý cô đột ngột xuất hiện trong căn biệt thự nhà mình, bởi một người là cô bạn thân trí cốt của cô- Lăng Lệ Dương, một người là quý phu nhân nhà họ Lăng, là mẹ ruột của Lăng Thiếu Hàn và Lăng Lệ Dương.
Sống ở trong giới hào môn, toàn nhà quyền quý, mẹ cô và phu nhân nhà họ Lăng không chỉ quen ở mức bình thường mà còn là bạn bè lâu năm, có thể lí giải bà ấy đến nhà cô chơi là chuyện rất bình thường.
Mặc dù biết rõ quan hệ của họ nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy có điểm kì lạ.
Hạ Thư Hinh dằn lòng xuống, lên tiếng chào hỏi.
"Con chào mẹ, cháu chào bác Lăng. Bố đâu rồi ạ?"
Nghe tiếng nói trong trẻo, bà Lăng liền nhìn lên, vừa thấy Hạ Thư Hinh hai mắt bà trở nên sáng quắc, bà vỗ một vị trí niềm nở nói: "Ôi, Tiểu Hinh về rồi đấy à, mau lại đây ngồi cạnh bác nào."
Bà Hạ nhìn sang con gái cười từ ái: "Bố con đi công tác rồi."
Hạ Thư Hinh khẽ vâng một tiếng, đi đến vị trí chống bên cạnh bà Lăng ngồi xuống. Lúc đi ngang qua Lăng Lệ Dương còn không quên tặng cho cô nàng một ánh mắt.
Bà Lăng nắm tay Hạ Thư Hinh, nhìn gương mặt cô, bà ân cần nói: "Tiểu Hinh, lâu không gặp, sắc mặt cháu dạo này bơ phờ quá, cháu làm gì thì làm cũng phải nhớ chú ý sức khỏe là trên hết, đừng giống như hai đứa con trai nhà bác, ngoại trừ công việc thì chẳng quan tâm đến cái gì."
Nhắc đến đây, bà Lăng dường như nhớ ra chuyện chính đến đây ngày hôm nay, bà nói một câu làm cho Hạ Thư Hinh đang uống nước liền bị sặc.
"Phải rồi, Tiểu Hinh, cháu và Thiếu Hàng nhà bác yêu nhau từ bao giờ thế?"
"Đúng đấy con gái, con và Thiếu Hàn tiến triển đến bước nào rồi?"
"Khụ khụ."
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, anh hai và Tiểu Hinh yêu nhau khi nào?"
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, anh hai và Tiểu Hinh yêu nhau khi nào?"
Lăng Lệ Dương ngồi một bên vờ nhíu mày, hỏi lại. Giống như kẻ nói hết chuyện ở nhà hàng cho bà Lăng biết mấy hôm trước không phải là cô nàng.
Bà Lăng lườm con gái một cái.
Hạ Thư Hinh vội lấy giấy lau miệng, sau đó lắc đầu chối bỏ.
"Mẹ, bác Lăng, không phải đâu. Con và Lăng, anh Thiếu Hàn không có quan hệ gì hết."
"Ôi, cháu không cần chối. Hôm ấy bác nhìn thấy ảnh ôm ấp của hai đứa trong nhà hàng rồi. Hồi trước bác không biết hai đứa yêu nhau, làm bác tưởng Thiếu Hàn nó là gay, bác lo lắm, nên mới phải vội sắp xếp các đối tượng xem mắt cho nó. Giờ biết cháu là bạn gái nó bác cũng yên tâm rồi. Cháu đừng trách bác nhé."
Khóe mắt Lăng Lệ Dương giật giật.
Mặt Hạ Thư Hinh đơ luôn.
"Bác Lăng à, chuyện hôm đó cháu có thể giải thích. Hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, cháu chẳng qua là vì…"
"Tiểu Hinh, bác hiểu hết mà. Con bé này, đều tại thằng nhóc kia, yêu đương cũng để cháu phải thiệt thòi…"
"Cháu không có…"
Càng nghe bà Lăng nói da đầu Hạ Thư Hinh càng tê dại, mỗi lần cô muốn giải thích mối quan hệ của cô và Lăng Thiếu Hàn không phải như hai người lớn nghĩ đều bị hai quý cô xinh đẹp nói trước làm cô không thể chen một lời nào vào.
Hạ Thư Hinh ảo não.
Cô kéo Lăng Lệ Dương lên phòng ngủ mình.
"Á, Tiểu Hinh, cậu kéo mình lên đây làm gì?"
Hạ Thư Hinh hừ một tiếng, tặng cho Lăng Lệ Dương ung dung ngồi cạnh giường cô một cái lườm nguýt.
"Này, chuyện của mình và anh hai cậu ở nhà hàng hôm trước sao mẹ cậu lại biết? Có phải cậu nói không?"
Lăng Lệ Dương nghe Hạ Thư Hinh hỏi, mặt không đổi sắc, lắc đầu phủ nhận.
Cô nàng mà thừa nhận cô nàng không chỉ là người nói, hơn nữa còn cho bà Lăng xem ảnh thân mật của hai người chắc chắn cô xong chuyện với Hạ Thư Hinh luôn.
Hạ Thư Hinh nghi ngờ nhìn cô nàng.
"Không phải cậu vậy thì là ai nhỉ? Chuyện ở nhà hàng hôm ấy, cũng chỉ có mấy người chúng ta biết."
Lăng Lệ Dương trợn mắt: "Cậu đừng dùng ánh mắt đó, mình tuyệt đối không rảnh rỗi đi kể cho mẹ mình biết đâu."
"Ờ, quên không nói cho cậu biết, anh hai mình xem mắt ở nhà hàng, với tính cách của mẹ mình thì chắc chắn là do bà ấy không yên tâm về anh hai nên phái người đi theo xem quá trình. Và chuyện xảy ra sau đó, chậc chậc…"
Hạ Thư Hinh nghe đến đây liền cắt lời: "Dừng, cậu có thể không nhắc chuyện xảy ra hôm đó không hả?"
Dạo gần đây, dù không gặp Lăng Thiếu Hàn nhưng ngày nào ở studio cô cũng được nghe đồng nghiệp bàn tán nôm nả về vị tổng tài Lăng thị tài giỏi lên bản tin tài chính mỗi ngày. Hôm nay về nhà thì lại chạm mặt người Lăng gia đến chơi, và nhắc đến tên anh.
Hạ Thư Hinh cảm thấy, lần nào cô muốn quên đi chuyện xảy ra ở nhà hàng, không nhớ đến nó nữa, càng muốn quên đi một số lời nói thâm tình mà cô biết bản thân chẳng thể đáp lại thì giống như có người ngăn trở cô.
Trái tim đang bình yên của cô thực sự bị người đàn ông tên Lăng Thiếu Hàn ấy khuấy động rồi.
Lăng Lệ Dương: "Rồi ok! Mình không nhắc đến đàn ông nữa. Vậy nhắc về chuyện cậu kể mấy hôm trước đi. Cậu nói có người đạo thiết kế của cậu là sao? Studio cậu có gián điệp hả?"