Hoàng Uyển Như còn muốn nói thêm lại thấy được Phúc Hải ra ám hiệu cho mình, nàng hơi có chút giật mình, sau đó cũng theo Phúc Hải lui ra.
“Nhi thần cáo lui.” Hoàng Uyển Như lần này quy củ hành lễ trước khi rời đi.
Sau khi bóng nàng khuất khỏi cánh của Ngự thư phòng, Tề Lâm Đế thở dài. Ông hiểu rõ những gì Hoàng Uyển Như nói đều đúng, thậm chí nhận định sắc bén hơn cả Thất Hoàng tử cùng Thái tử. Chỉ là ông có chút đau lòng, nữ nhi của ông quả thực bị trăm người vạn người tính kế mà bản thân ông tuy là Hoàng đế cũng không thể chu toàn cho nữ nhi này.
Thở dài một chút, sau đó ông cũng nhớ ra Thất Hoàng tử còn chờ mình, ông đi khỏi Ngự thư phòng đến sương phòng xem tình hình.
Bên này khi Hoàng Uyển Như vừa mới ra khỏi cửa, vẻ mặt nàng có chút nặng nề.
“Công chúa, tuy lão nô không biết người đã nói gì với Hoàng thượng, nhưng người đừng lo lắng, Hoàng thượng không giận người.” Phúc Hải rất biết nhìn mặt chủ tử đoán ý.
“Phúc Hải công công, ông nói thật sao.” Mắt nàng sáng lên một chút.
“Lão nô không dám gạt người.” Phúc Hải nở nụ cười tươi, mắt híp lại.
Ông vỗ vỗ tay Công chúa: “Tin tưởng lão nô.”
Hoàng Uyển Như hơi thả lỏng, gật gật đầu. Nếu Phụ hoàng không đồng ý thì thôi vậy, người không giận nàng cũng là tốt rồi.
Vừa định thần lại, nàng đã thấy Tiểu Thanh đứng ở sân dưới chờ đợi, nắng to tới mức cả người nàng ta đều ướt đẫm mồ hôi.
“Phúc Hải công công, có phải nàng ta vụng về không làm người hài lòng?” Hoàng Uyển Như cố ý nói to để Tiểu Thanh nghe thấy.
Tiểu Thanh nghe thấy giọng Công chúa thì vui mừng khôn xiết, ít nhất nàng ta không phải chờ ngoài nắng nữa.
“Công chúa! Do nô tỳ vụng về.” Tiểu Thanh tuy ấm ức nhưng cũng chỉ có thể nói do bản thân.
“Ây da, người của Công chúa, lão nô nào dám sai khiến. Để nàng ta chờ ngài thôi.” Phúc Hải công công hiểu ý Công chúa, cũng là một hai câu nói theo.
“Ngươi đến Đông Cung bẩm báo Thái tử một tiếng. Ta muốn đến chỗ Hoàng huynh.” Hoàng Uyển Như phân phó Tiểu Thanh.
Nghĩ gì đó nàng còn vội hối thúc: “Ngươi đi nhanh lên, bảo Hoàng huynh chuẩn bị điểm tâm, ta muốn đến chỗ Hoàng huynh dùng bữa.”
Tiểu Thanh xem như được giải thoát khỏi khổ hình, nhanh chóng cúi đầu đáp “vâng” rồi chạy đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng ta chạy hối hả, Hoàng Uyển Như nhìn Phúc Hải, cả hai hiểu ý nhau cười một nụ cười gian. Phải biết rằng trong cung này Công chúa muốn đi đâu mà không được, cần gì báo trước. Cả Hàn phi thấy nàng còn nhường ba bước chờ nàng đi qua, đến cung của Hàn phi cũng chưa một lần bẩm báo trước.
Đây là muốn cho Tiểu Thanh nếm chút mệt nhọc!
“Người mệt nhọc một chút, mới không làm chuyện xấu.” Nàng cười nói.
“Công chúa anh minh.” Phúc Hải đồng ý với nàng.
Nói xong, ông cúi người muốn cùng Công chúa đến Đông Cung.
“Phúc Hải công công còn nhiều việc, không cần tiễn ta. Dù sao thì Đông Cung cách đây không xa.” Hoàng Uyển Như lúc này mới dịu dàng nói.
Nàng cũng không xưng “bổn cung” mà dùng “ta”, cho thấy nàng vô cùng coi trọng Phúc Hải công công.
“Công chúa thương xót, lão nô cảm kích. Chỉ là Hoàng thượng đã lệnh lão nô đưa Công chúa đi, vẫn là để lão nô tận lực.” Phúc Hải thực sự muốn cùng Công chúa đi một đoạn. Dù sao có một số chuyện ông có chút để trong lòng, muốn cảnh báo Công chúa một chút.
“Đi thôi. Có lẽ Thái tử biết ngài qua sẽ đợi ngài.” Phúc Hải nói.
“Được.” Hoàng Uyển Như cũng đồng ý.
Một đoàn người hộ tống Hoàng Uyển Như đi, có vẻ hơi khoa trương nhưng đây chính là cấp bậc Công chúa cần có. Chỉ là ngày thường trong cung cũng không có nhiều người lui tới, cho nên nàng cũng cảm thấy phiền. Giờ thì hay rồi, vừa rời Ngự thư phòng thì Phụ hoàng đã bổ sung lễ nghi cho nàng, đây là chê nàng còn thiếu quy củ sao.
Nàng hơi bĩu môi.
“Công chúa không thích ồn ào, các ngươi đi cách xa một chút để Công chúa thoải mái.” Phúc Hải chủ động dặn dò.
Nàng nghe lời Phúc Hải nói xong, mỉm cười hài lòng.
“Công công à, người vẫn là hiểu ta.” Nàng kéo Phúc Hải công công đi đến gần mình hơn.
“Ây dô, Công chúa của ta, cái thân này của lão nô sắp không trụ được rồi, người đừng kéo nữa.” Phúc Hải bị kéo hơi mạnh nên có chút lảo đảo.
“Hơi mạnh, hơi mạnh.” Hoàng Uyển Như lúc này cũng ý thức được bản thân hơi dùng sức.
Cả đoàn người đi được một đoạn, Hoàng Uyển Như nghĩ tới chuyện vừa rồi có chút không biết làm sao, thở dài một hơi.
“Ngài có tâm sự.” Phúc Hải cười thăm dò.
“Công công cũng nhìn ra.” Hoàng Uyển Như cũng không ngạc nhiên.
Nàng hiểu rõ Phúc Hải hầu hạ bên cạnh ngự tiền bao năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đã tới mức nào rồi, nàng dù là hai đời cộng lại cũng khó mà qua mặt ông.
Phúc Hải công công chỉ cười không đáp, ông cũng không nói gì. Đoán ý của chủ tử là chuyện phải làm, nhưng không nhiều chuyện là nguyên tắc của nô tài. Chủ tử có thể muốn nói có thể không muốn nói, nô tài chỉ là chỗ cho chủ tử trút bầu tâm sự. Gặp chủ tử khó tính thì xong rồi, nô tài còn có thể làm chỗ trút giận cho chủ tử. Cho nên mới nói nô tài tốt là do chọn đúng chủ tử mà ra.
“Ta có chuyện cầu xin Phụ hoàng, nhưng mà… người cũng thấy rồi đấy.” Hoàng Uyển Như nhắc tới lại hơi chán nản.
“Công chúa, ngài đừng quá lo lắng. Hoàng thượng cũng không nói là không đồng ý đúng không?” Phúc Hải cười ẩn ý.
Hoàng Uyển Như chợt nhớ lại, quả thật Phụ hoàng không hề phản đối.
“Vậy ngài chỉ cần chờ thôi, đừng nhắc lại chuyện này.” Phúc Hải chỉ điểm.
“Thật sao?” Nàng thực sự tin tưởng vào bản lĩnh của Phúc Hải.
Vì vậy bất kỳ ai muốn thăm dò ý của Hoàng thượng đều phải qua được Phúc Hải. Nhiều quan viên cũng rất xem trọng Phúc Hải, khi được triệu kiến đều thăm dò Phúc Hải xem thái độ của Hoàng thượng.
Phải nói vị trí tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng không phải dễ dàng có được, mà Phúc Hải nhiều năm cũng đã luyện được một thân bản lĩnh, mặt không biến sắc, dù gặp ai cũng cười hì hì cho xong chuyện.
“Ngài cứ chờ đi.” Phúc Hải cũng không nói nhiều về chuyện này.
Hoàng Uyển Như cũng thả lỏng không ít.
“Công chúa sau này hành sự cẩn thận, có một số chuyện, một số việc nếu có thể hãy bàn bạc với Hoàng thượng.”
“Dù sao thì ngài cũng là nữ nhi Hoàng thượng yêu thương thật lòng. Phía Hoàng hậu còn vướng bận Thái tử, nhưng với Hoàng thượng, Công chúa luôn là nỗi lo của ngài.”
Phúc Hải nhiều lời thêm một chút, ông muốn Công chúa hiểu quyền lực đều từ Hoàng thượng, nàng muốn có được phải từ Hoàng thượng. Hoàng thượng không phải đồ ngốc, động tĩnh từ Thái tử cùng Thất Hoàng tử bên đó ngài đều rõ cả. Dù không rõ ràng chi tiết, nhưng đại khái cũng biết một hai, cho nên Hoàng Uyển Như còn ở trong cung cấm này, từng bước đi nên cần Hoàng thượng chỉ điểm.
“Nhưng… nhiều chuyện nhiều việc ta rất khó nói.” Hoàng Uyển Như hiểu ý Phúc Hải.
Chỉ là nhiều chuyện nàng thân bất do kỷ, tỷ như chuyện của Tiêu Thanh, tỷ như chuyện cung nữ Tiểu Thanh kia. Hoặc là chuyện Thất đệ có mưu đồ.
Mọi thứ đều là nàng biết được từ kiếp trước, nàng không thể có bằng chứng, cũng không thể nói với Phụ hoàng nàng là đội mồ sống lại. Lúc đó có lẽ Phụ hoàng sẽ nghĩ nàng là yêu quái mất!
Thái độ của Hoàng Uyển Như làm cho Phúc Hải mềm lòng, ông cảm thấy một tiểu Công chúa đáng yêu như vậy sao lại đến mức lo trước tính sau như thế.