Hoàng Uyển Như chú ý đến từng cử chỉ của Thất Hoàng tử, lại nhớ tới lời Tiêu Thanh đã nói. Quả nhiên sau một đêm cật lực, thần sắc của Thất Hoàng tử suy nhược không ít. Nếu như nàng đoán không nhầm, có lẽ hắn ta sợ Thái y đến chẩn mạch phát hiện ra gì đó.
“Hoàng đệ, thật sự ta thấy sắc mặt đệ rất kém. Đệ vẫn nên để Thái y xem qua, Phụ hoàng và ta cũng yên tâm một chút.” Hoàng Uyển Như biểu lộ như vô cùng quan tâm người đệ đệ này.
Thất Hoàng tử cắn răng tức không thể nói. Nếu không phải hắn biết Hoàng Uyển Như chỉ luôn ở trong cung thì hắn còn tưởng người hại hắn là nàng.
“Nhanh gọi Thái y.”
Phúc Hải nhanh chóng cho người mời Thái y, dù sao Thất Hoàng tử cũng là ngọc thể quý báu, tuy không được sủng ái nhưng cũng không thể chậm trễ được.
“Ta vừa rồi không chú ý, thần sắc của con quả thực quá tệ.” Tề Lâm Đế nhíu mày thật chặt.
Thật sự Thất Hoàng tử không phải lần đầu phát sinh quan hệ, chỉ là không biết tại sao lần này lại kịch liệt đến mức này. Nếu lúc sáng sớm hắn không uống thuốc kịp, e rằng bây giờ cũng không thể đứng lên được. Trong lòng hắn hiện tại chỉ cầu mong Thái y cho rằng hắn quá mệt mỏi, không nên phát hiện ra gì đó đáng xấu hổ.
“Còn con đó, tới đây làm gì?” Giọng nói quan tâm trầm ấm của Tề Lâm Đế truyền đến.
“Còn không phải đến thăm người sao?” Nàng bày ra bộ dạng nũng nịu.
“Thăm ta? Con tốt vậy sao?” Tề Lâm Đế tỏ vẻ không tin.
“Phụ hoàng, con nói thật!” Hoàng Uyển Như gật đầu khẳng định.
Thất Hoàng tử vẫn đứng đó có chút dư thừa, cảm giác Hoàng Uyển Như ở đâu cũng muốn chọc tức hắn.
“Người đâu, đem ghế vào cho Hoàng đệ của ta đi.”
“À không! Đưa Hoàng đệ vào sương phòng nghỉ ngơi chút đi. Thái y cũng không đến ngay được.”
Hoàng Uyển Như bày ra bộ dạng quan tâm thất đệ, nhưng Tề Lâm Đế nhìn ra được nàng có chuyện muốn nói riêng với mình.
“Phúc Hải, đưa Thất Hoàng tử vào sương phòng chờ Thái y chẩn mạch.” Tề Lâm Đế thuận theo ý Hoàng Uyển Như.
Thất Hoàng tử là người tinh ý, lại cẩn mật nên nhìn ra Hoàng Uyển Như là muốn để mình tránh mặt, như vậy là có chuyện chuyện quan trọng cần nói với Phụ hoàng rồi.
Ánh mắt hắn lóe lên một chút, nếu hắn biết được kia là chuyện gì thì tốt rồi.
“Đa tạ Phụ hoàng cùng Hoàng tỷ.” Hắn vẫn cúi đầu.
Chuyện này cũng tốt cho hắn, ít nhất lúc Thái y chẩn mạch sẽ không có mặt hai người, như vậy hắn có cơ hội qua mặt được cả hai.
Khi thấy Thất Hoàng tử đã hoàn toàn đi khuất, Hoàng Uyển Như lúc này mới nhanh nhảu nhìn thái độ của Tề Lâm Đế.
“Nói đi! Con có chuyện gì cần tìm ta?” Tề Lâm Đế không dùng từ “trẫm” mà dùng “ta”, thể hiện sự sủng ái của mình cho nữ nhi này.
“Phụ hoàng, người có thể cho con rời cung nửa năm không?” Hoàng Uyển Như sau khi trằn trọc suy nghĩ cũng nói ra mong muốn của mình.
Thay vì tìm cớ, nàng vẫn muốn Phụ hoàng đồng ý. Chỉ cần người đồng ý thì không ai có thể can thiệp được, người muốn che giấu cũng không ai có thể tìm ra. Mà quan trọng hơn, chuyện Công chúa ra khỏi cung nửa năm không phải chuyện nhỏ, Mẫu hậu sẽ không đồng ý, vậy chỉ còn cách là cầu xin sự đồng ý của Phụ hoàng.
“Rời cung? Nửa năm? Con có biết mình đang hồ nháo không hả? Một Công chúa lại muốn rời cung? Đây là còn muốn làm gì?” Tề Lâm Đế nhíu mày, có chút không vui.
Hoàng Uyển Như biết Phụ hoàng không dễ dàng đồng ý, nàng cũng không có ý định giấu giếm. Vì thực sự nàng không còn cách khác, chỉ là chuyện nàng ra khỏi cung làm gì nên cần Phụ hoàng giữ bí mật.
“Phụ hoàng, hoàng nhi không hồ nháo, lần này là muốn đi bái sư học nghệ.” Hoàng Uyển Như bình tĩnh trả lời.
Dù sao nàng cũng không làm gì sai trái cả, nếu Phụ hoàng muốn điều tra một chút cũng có thể biết nàng làm gì. Thay vì mất lòng Phụ hoàng, nàng chọn nói thật, ít nhất Phụ hoàng cũng sẽ luôn tin tưởng lời nói của nàng.
Đây cũng chính là thứ nàng cần, quyền lực có hay không phải do Phụ hoàng tình nguyện giao ra cho nàng. Nàng nhiều lần nghĩ đến ép buộc hoặc tự xây dựng, nhưng đó chẳng khác nào một Thất Hoàng tử thứ hai cả.
“Phụ hoàng, người từng nghe Quái Lão Nhân ở Băng Hồn Cốc? Con là muốn bái ông ta làm sư phụ.”
Hoàng Uyển Như chậm rãi quỳ xuống trả lời.
“Con biết điều này khó tin, nhưng con cần sự đồng ý của người. Không chỉ vậy, con còn muốn chuyện này tuyệt đối không ai biết. Người cũng biết mọi gia tộc, mọi thế lực đều nhằm vào con, mà bản thân con dù người hay Mẫu hậu có cho bao nhiêu nhân lực mà con không am hiểu thì cũng không thể làm gì cả.”
Hoàng Uyển Như cúi thấp đầu thành thật nói ra tâm ý, lần này nàng đang đánh cược. Nàng muốn Phụ hoàng cho nàng đi không vì người kia là Quái Lão Nhân, mà là muốn Phụ hoàng bằng tấm lòng của một phụ thân bình thường muốn nữ nhi đủ năng lực bảo vệ bản thân.
“Hoàng Uyển Như… con là Công chúa của Tề Lâm! Con cần bái người ta làm thầy sao? Đây là muốn nói ta vô năng không thể bảo vệ con?”
Tuy lời nói của Tề Lâm Đế tỏ vẻ không chấp nhận được, nhưng ngữ điệu đã mềm mỏng hơn. Trong giọng điệu của ông tuy cứng cỏi nhưng không còn uy nghiêm thường ngày của Đế vương, mà là sự quan tâm của một phụ thân cho nữ nhi.
“Người không thể bảo vệ nhi thần một đời…” Hoàng Uyển Như ánh mắt cương nghị nhìn lên.
“Phụ hoàng… người có chắc chắn Phò mã sau này sẽ luôn đối tốt với nhi thần? Người có chắc chắn rằng cả đời nhi thần không lo không nghĩ? Hoàng nhi ngoài là nữ nhi của người, còn là Công chúa… người có chắc chắn rằng không ai nhằm vào nhi thần?”
“Một đời này nhi thần cầu bình an, nhưng nhi thần không thể không có lòng phòng người. Người là Đế vương ngồi trên cao vạn người, điều này người rõ hơn nhi thần.”
Hoàng Uyển Như nói xong, lại cúi đầu quy củ hành đại lễ, giữ nguyên tư thế không hề lung lay.
Tề Lâm Đế ngoài mặt hơi âm trầm, nội tâm lúc này vô cùng bất ngờ, có chút cảm thán. Nếu Hoàng Uyển Như là nam nhân thì có lẽ sẽ chống đỡ được Tề Lâm rồi.
Đáng tiếc…
Qua một lúc lâu, Hoàng Uyển Như vẫn giữ tư thế quỳ cúi đầu, mồ hôi trên người nàng thấm ướt lưng áo, nhưng nàng vẫn duy trì một tư thế này. Tề Lâm Đế nhìn nàng như có suy nghĩ gì, cũng không để nàng đứng dậy, cũng không nói gì.
Cả Ngự thư phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh kim rơi, nội tâm Hoàng Uyển Như vô cùng lo lắng. Nàng không chắc chắn lần này sẽ thành công, chỉ là dù không thành thì nàng cũng muốn Phụ hoàng hiểu rõ tâm ý của nàng.
“Hoàng thượng, Thái y đã chẩn mạch xong, Thất Hoàng tử nói muốn gặp người.”
Lúc này, Phúc Hải vừa đi vào bẩm báo, phá vỡ không gian tĩnh lặng đáng sợ trước đó.
“Đưa Công chúa về lại cung Phúc Kiến.” Tề Lâm Đế hơi nhíu mày ra lệnh.
Hoàng Uyển Như trong lòng có chút thất vọng, Phụ hoàng đây là không đồng ý nàng sao?
“Phụ hoàng…” Nàng còn muốn nói gì đó.
“Hồi cung Phúc Kiến đi! Chuyện kia sẽ nói sau.” Tề Lâm Đế quay người nói.
Phúc Hải là tâm phúc bên cạnh ông nên nhìn cũng biết có lẽ cả hai vừa nói chuyện gì đó không vui.
“Công chúa, để lão nô đưa người về cung.” Phúc Hải dù sao cũng là hồng nhân bên cạnh Tề Lâm Đế, rất biết đoán ý chủ tử.
“Đi đi!” Tề Lâm Đế cũng không phản đối.