Vào buổi tối, Doãn Nguyệt Khuê và người bạn thân nhất của cô Hạ Linh ở trong phòng Vip của Bar Starlight nằm trên con phố sôi nổi bậc nhất của thành phố.
Dựa lưng vào một cái cây lớn, cô có thể tận hưởng bóng mát, bây giờ cô chỉ có một mình nếu muốn gia nhập công ty, Doãn Nguyệt Khuê phải tìm được sự hỗ trợ.
"Lục Minh Phong tối nay cũng ở đây, sao cậu không nhân cơ hội này làm quen với anh ta, dàn xếp ổn thỏa, có anh ta làm chỗ dựa cho cậu, những cổ đông cũ kia còn có thể không nể mặt cậu sao?"
Các doanh nhân đều quan tâm đến lợi nhuận, cô cũng biết rằng Lục Minh Phong, với tư cách là một trong những người thừa kế của gia tộc nhà họ Lục, mặc dù hiện tại anh có là một tay ăn chơi trác táng, nhưng sau này có lẽ cả gia tộc cũng có thể sẽ thuộc về anh ta.
Cho dù hiện tại hắn không có thực quyền, nhưng hắn cũng có tiền, rất nhiều tiền ai có thể xử lý được hắn ta?
Nhìn toàn bộ thành phố Lam Sơn này, Hạ Linh thấy khuôn mặt của Lục Minh Phong chắc chắn xứng đáng với cái tên đứng đầu danh sách, rất phù hợp với Doãn Nguyệt Khuê
“Vậy lùi lại một bước đi, người khác nhé, ngoài Lý Lâm, còn có Đàm Vĩnh, tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Nhất, cậu có thể chọn anh ta, nhưng mà anh ta thì đã ba mươi tuổi rồi ngoại hình lại còn rất trung bình.
Hạ Linh đã đưa ra rất nhiều nhận xét dí dỏm, và liên tục nói về việc Lục Minh Phong là phù hợp với cô như thế nào, đồng thời cũng cho cô xem những bức ảnh trên điện thoại di động của cô ấy.
"Nguyệt Khuê, xem này, mấy ngày trước tớ có chụp lén cái này, Lục Minh Phong này bình thường chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, hiếm khi tớ mới chụp được bóng lưng đẹp..."
"Dừng lại, dừng lại. Cậu cái tên cuồng sắc này nghĩ lại xem, anh ta dù có đẹp trai thì sao? Dù tớ có tệ đến đâu, tớ cũng sẽ không bao giờ có suy nghĩ đó. Tớ không có hứng thú với mấy tay chơi bời."Doãn Nguyệt Khuê chỉ coi lời của Hạ Linh là nói đùa, cô không để ý đến nó.
"Nguyệt Khuê, ý tớ là hai người thật sự rất xứng đôi. Ai nói anh ta ăn chơi bên ngoài, nhất định là giả? Tớ thật lòng hy vọng cậu có thể tìm được người để dựa vào. Dựa trên bốn năm làm việc của tớ ở Lục Thị, Lục Minh Phong mỗi lần đến công ty, mặc dù anh ta chỉ đi dạo xung quanh, nhưng sự đánh giá từ đôi mắt sắc bén của anh ta, tớ có thể chắc chắn rằng anh ta không có tính khí hỗn láo của một tay chơi.”
"Ồ, theo cậu… người ăn chơi trác táng trên mặt sẽ ghi chữ bốn chữ 'Tôi là tay chơi' để cho cậu biết sao?"
"Được rồi, vậy chuyện này không nói nữa, cậu uống ít một chút đi, cậu suốt ngày bị hạ đường huyết sức khỏe không tốt, là tớ tự cuồng một tay chơi như anh ta!được chưa? Đối với người như vậy ai mà không bị mê hoặc mới là những người lạ đi."
Doãn Nguyệt Khuê hơi hơi chợp mắt, buổi chiều trở về cô bị say máy bay, vừa nãy lại còn uống vài ly. Vết thương trên cánh tay vẫn chưa lành giờ lại đau âm ỉ. Đối với Hạ Linh cô không kể những chuyện nguy hiểm mình phải đối mặt ở Mỹ.
Nói với cô ấy cũng vô ích, tại sao phải kéo thêm người khác vào rắc rối của mình, còn khiến họ lo lắng về những rắc rối của chính mình.
Hạ Linh là bạn học cấp ba của cô. Hai người đã biết nhau nhiều năm. Là một trong những người bạn thân của Doãn Nguyệt Khuê, cô ấy bất cẩn, nhưng thẳng thắn, cô ấy luôn nói chuyện với cô một cách tự nhiên không mưu cầu điều gì, vì vậy cô cũng mong cô ấy luôn được vui vẻ hạnh phúc.
"Tớ đi vệ sinh, chờ một chút, cũng muộn rồi chúng ta chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi đi."Doãn Nguyệt Khuê bước ra khỏi phòng Vip, vì đi giày cao gót nên bước chân cô có chút khập khiễng, đôi mắt cô ngay lập tức trở nên đen kịt.
Vốn dĩ cô đã bị hạ đường huyết, hầu như cô không hay uống rượu, hôm nay trở về nhà tâm tình không tốt nên uống mấy ly, sắc mặt lập tức thay đổi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh cô cảm thấy lạnh như có cơn gió thổi khắp người mình.
Doãn Nguyệt Khuê muốn gọi Hạ Linh, nhưng cách âm ở đây rất tốt, cô đang không khoẻ, nên giọng nói cũng rất nhỏ, người phục vụ bên cạnh vội vàng chạy tới muốn hỏi han cô.
"Cô gái, cô không sao chứ?"
Người phục vụ cho rằng cô uống say, đi không vững nên đưa tay về phía cô, muốn đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha ở sảnh nghỉ ngơi một lúc, hoặc là giúp cô gọi người đi cùng trong phòng, nhưng anh ta chưa kịp nói xong, tay cũng chưa chạm vào cô đã bắt gặp ánh mắt của người đàn ông bước ra từ phòng VIP ở cuối hành lang khiến anh ta run sợ, vội rút tay về.
Bước chân của anh càng lúc càng nhanh, gần như chạy về phía cô, anh đỡ Doãn Nguyệt Khuê khéo léo nhẹ nhàng xoa tóc cô, để cô dán vào lòng anh, như thể anh đã thì thầm điều gì đó, người phục vụ vội lùi ra xa, nên không thể nghe rõ những gì anh nói.
Người đàn ông này là Lục Minh Phong, mọi người ở thành phố Lam Sơn, phải nói là cả nước M đều biết anh, xét tình hình này hai người chắc là biết nhau, phải không? Người phục vụ không dám nói lời nào, nếu xen vào việc của Lục Minh Phong, nhất định sẽ có kết cục không tốt.
Hai mắt Doãn Nguyệt Khuê tối sầm, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong vài giây, cô còn chưa kịp định thần lại, cô cảm giác có người đang đỡ mình, cô theo bản năng nắm chặt cánh tay đối phương như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, lòng bàn tay nắm chặt đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Tôi ở đây."
Cô nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc bên tai mình, chính là anh.
Đáng tiếc, cô chưa từng biết anh là ai, hiện tại cũng không nhìn rõ anh.
Ở Mỹ, người đàn ông này đã nhiều lần cứu cô, đỡ đạn, chảy máu, bị đâm vì bảo vệ cô, mỗi lần vào lúc chạng vạng tối giống như những vệ sĩ khác, anh sẽ đeo mặt nạ đen rời đi rất dứt khoát, cho dù cô liên tục cầu xin Thẩm Ngôn điều tra người này, kết quả vẫn là không có một thông tin gì.