Khi đó, Doãn Nguyệt Khuê được mẹ bảo vệ trong lòng, bà đã bất tỉnh, cô lại bị mắc kẹt không thể di chuyển, khuôn mặt cô đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, cô đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, như thể cô sẽ ngừng thở trong giây tiếp theo.
"Anh à, nhớ nhé! ánh sao đêm nay thật đẹp."
Anh khó nhọc vươn tay ra, run rẩy lau nước mắt cho cô, mỗi một cử động đều tác động đến từng đốt xương trên cơ thể anh, gây đau nhức dữ dội.
Khi đó anh mười tám tuổi, còn cô mười lăm tuổi, anh nhớ rõ cô gái này đã cùng anh ngắm sao trong hoàn cảnh đặc biệt.
Anh nhớ khi đó bầu trời đầy sao, rất đẹp!
Cô cũng vậy, Doãn Nguyệt Khuê như ánh sáng dịu dàng của lòng anh!
Sau khi được cứu, anh đã cử người đi tìm thông tin của cô nhắc nhở họ phải để mắt đến cô.
Có một chút đáng tiếc là trong quá trình điều trị, cô bị sốt cao và quên mất cảnh tượng đã xảy ra trong xe buýt ngày hôm đó.Quên anh, cũng quên việc cô đã cho anh hy vọng sống.
Tuổi trẻ đầy rung động, cho dù cô có quên anh thì sao, việc đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích cô.
Lục Minh Phong không công khai bày tỏ tình cảm của mình trước mặt cô. Bởi vì nhà họ Lục chính là một vũng lầy lớn, anh còn không ra nổi, sao có thể kéo cô vào được. Bởi vì anh thích cô, anh không muốn cô chịu khổ cùng mình
Mười năm trôi qua.
Khi cô dần lớn lên, Hứa Đình Trung trở nên đề phòng với cô, không cho cô can thiệp vào công việc của Định Phương. Năm năm trước, ông ta sắp xếp cho cô ra nước ngoài.
Trong khoảng thời gian đó anh cũng thường xuyên đến thăm cô. Khi cô gặp nguy hiểm, anh hết lần này đến lần khác ôm cô vào lòng, dùng máu thịt của mình đỡ đạn thay cho cô.
Bởi vì cô chính là ánh sáng duy nhà mà anh muốn dùng cuộc đời để bảo vệ cô.
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng đẹp đẽ nhất là bầu trời đầy sao, mười năm in dấu trong lòng anh, xua tan tất cả bóng tối. Anh không cho phép ai động đến một ngọn tóc nào của cô. Những người từng gây ra vết thương cho cô anh nhất định phải bắt họ trả giá.
Người con gái mà anh đặt trên đầu quả tim, nếu có người dám làm hại đến cô, ngay khi chỉ còn một hơi thở cuối cùng anh cũng phải sống chết cùng hắn đến cùng.
Anh cảm thấy mình thật may mắn, lần nào anh cũng cứu cô đúng lúc, anh ngày càng trưởng thành, chín chắn hơn vì anh biết chỉ có như vậy mới bảo vệ được ánh sáng cuộc đời của mình.
"Lục Minh Phong, tôi muốn nói với cậu một câu nữa, cậu giấu giếm việc giúp đỡ Doãn Nguyệt Khuê năm năm, toàn bộ công lao đều đặt ở trên người tôi, cậu không sợ rằng cô ấy sẽ rung động mà dùng thân báo đáp tôi à.”
Một tiếng ting vang lên, một tin nhắn xuất hiện được gửi bởi Thẩm Ngôn, giám đốc điều hành của tập đoàn LNK
Trụ sở chính của LNK đặt tại Mỹ, có liên quan đến nhiều ngành nghề khác nhau và có sức ảnh hưởng toàn cầu rất lớn, không ai bên ngoài biết chủ tịch tập đoàn này lại là Lục Minh Phong một công tử mang danh ăn chơi khét tiếng nhất nước M.
"Cậu nghĩ cậu là ai?.”
Người anh thích chỉ có thể là của anh.
" Phong, tôi sợ sự say mê của cậu sẽ là uổng phí, tôi đã khuyên cậu bao nhiêu lần rồi, cậu đem tính mạng ra cho cô ấy dùng biết bao nhiêu lần rồi, thì cũng phải cho cô ấy biết cậu là ai chứ."
" Làm tốt việc của cậu là được."
Thẩm Ngôn, đang ở nước Mỹ xa xôi hiểu ngụ ý của anh đó là - Cậu đang dạy tôi cách làm sao?" Thẩm Ngôn lắc đầu đầy bất lực, một người đàn ông như Lục Minh Phong đã cứu người đẹp nhiều lần như vậy thậm chí còn suýt chết vì người đẹp, một người tận tụy, si tình không mối quan hệ nam nữ, vừa giàu vừa đẹp, vừa sạch trong thế kỷ này rất ít, thậm chí không còn tồn tại
"Cái đó cô ấy không cần biết, tôi tự nguyện."
“Hiểu rồi.” Thẩm Ngôn im lặng vài giây sau đó mới trả lời.
Lục Minh Phong lo lắng, tình hình hiện tại của nhà họ Lục rất phức tạp, người anh ấy thích chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa anh không biết nếu Doãn Nguyệt Khuê biết rằng hơn một nửa số người xung quanh cô là do anh sắp xếp, cô chắc chắn sẽ cảm thấy không vui.
Ai lại muốn cuộc sống của mình được sắp xếp một cách tùy tiện theo ý người khác, và phải tuân theo sự sắp đặt một cách thụ động?
Cho nên Lục Minh Phong nguyện ý làm, anh không cần cô biết, cũng chưa bao giờ cần cô cảm kích, chỉ cần cô có thể bình an vô sự.
Nhiều người cảm thấy anh bị thiệt thòi, nhưng anh lại nguyện ý âm thầm ở bên cạnh cô, hết lần này đến lần khác bảo vệ cô trong vòng tay mình, cho dù bị thương, vậy thì sao chứ?
Doãn Nguyệt Khuê đang đi về phía anh, anh lúc này đang đeo một chiếc kính râm màu đen, kẹp một điếu thuốc trong tay, ngồi trên ghế lái hút thuốc một cách tùy tiện.
Người phụ nữ anh bảo vệ mười năm, đi ngang qua xe anh, nhưng Lục Minh Phong đã nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác, anh biết cô chỉ có một mình nếu anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, điều này sẽ khiến cô cảm thấy bất an.
Anh cẩn thận quan tâm đến từng cảm xúc nhỏ của cô.
Thấy cô lên taxi, Lục Minh Phong cũng lái xe rời đi.