Điều quan trọng là—Cô cầu hôn anh trước, cô muốn tất cả mọi người đều biết điều này, đây là người cô không thể chờ đợi mà phải bắt lấy ngay, để những người phụ nữ tâm cơ không thể bước đến gần anh.
"Ừm, anh nguyện ý dùng cả đời còn lại để cho vợ rất nhiều tiền, anh sẽ tận lực biến tâm nguyện của vợ thành hiện thực."
Những người này thực sự làm hỏng khung cảnh, anh nói điều gì đó với Doãn Nguyệt Khuê, cho cô câu trả lời, sau đó khởi động xe và rời đi không để ý ai vẫn còn đứng ở ngoài làm phiền.
Những người xung quanh sợ hãi và nhảy ra xa.
"Người phụ nữ này là ai!"
"Lục thiếu thật sự bị cô ta mê hoặc, Lục thiếu là của tôi!"
"Không, anh ấy là của tôi!"
" Ở đâu có phần của cô!"
Mấy cô gái trang điểm lòe loẹt đang tranh cãi, nhìn chiếc xe phóng nhanh đang dần xa mà chỉ biết trơ mắt nhìn.
"Anh ấy là của tôi ~" Doãn Nguyệt Khuê nhẹ nhàng hét một tiếng khi chiếc xe dần đi xa.
" Ừm, là của em, em cũng là của anh, chồng em nhất định phải tận lực yêu em, thương em, nuông chiều bảo vệ em."Nụ cười trong mắt Lục Minh Phong ngày càng đậm.
Vừa bước vào căn nhà của anh cho dù căn nhà rất bình dân, vừa mở cửa cô đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng tươi mát, như chính mùi hương trên người anh vậy
Khi cô đang đi vòng quanh nhà để ngắm không gian thì một bàn tay ôm ngang qua bụng, cằm tựa trên vai cô.
“Vợ.”
“ Em muốn xem những bức tranh kia, anh để ở đâu.”
“ Không xem, không được sao.”
“ Đương nhiên.”
Anh kéo cô đến một gian phòng, cửa vừa mở ra, cô đã thấy rất nhiều bức tranh được bảo bọc trong tủ kính, ngoài ra phía sau mỗi bức tranh đều có lời nhắn. Cô run rẩy cầm từng bức tranh lên đọc, một bức, hai bức….chục bức…Nước mắt cô rơi xuống, trên đời này tại sao lại có một người đàn ông như vậy chứ.
Thấy cô khóc anh lập tức bước đến ôm cô vào lòng:“ Không sao đâu, đã qua cả rồi. Đừng xem cái đống cũ rích này nữa, vợ chồng chúng ta đi làm chuyện thú vị hơn!
“ Chuyện gì…?”
Khi cô còn chưa kịp nói xong anh đã bế bổng cô lên đi về phía phòng của anh rồi thì thầm một câu,“ Động phòng thôi vợ.”
Bên trong phòng ngủ chỉ mở một cái đèn ngủ mờ mờ, ánh sáng có chút tối, Lục Minh Phong dùng cánh tay chống nửa người trên người cô, nhìn đôi mắt trong veo của cô, hơi thở của anh ngày càng dồn dập.
Không biết là bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm hay sao mà cô trở nên cực kỳ khẩn trương, cô chưa từng trải qua chuyện này bao giờ cả.
Lục Minh Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, tâm tình bắt đầu khẩn trương, ngọn lửa trong đáy mắt anh lại càng cháy lên, anh nâng bàn tay lên khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, động tác rất nhẹ nhàng, giống như bây giờ đang chạm vào một thứ bảo vật trân quý.
Đây là bảo vật mà anh đã cất giữ trong tim mười năm, từ khi cô đủ mười tám, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình anh đã cảm thấy không thể nào chịu nổi.
Dưới sự vuốt ve của anh thân thể của cô đột nhiên run lên, tốc độ tim đập tăng nhanh, lông mi run rẩy. Cả người anh như đang bị hàng ngàn con kiến bò nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi ý cô, “Khuê, cho anh được không?”
Doãn Nguyệt Khuê ngượng ngùng cắn chặt môi dưới, không biết làm sao để trả lời.
“ Nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng thì nói với anh, anh sẽ không làm nữa, được không? Vợ.”
Giọng của anh rất khẽ, mang theo một tia chân thành. Một câu vợ đã đánh tan tất cả suy nghĩ đang lung lay của cô. Đây là người đàn ông cô yêu thương nhất, cũng là chồng của cô, được làm chuyện đó với người mình yêu thương thật lòng thì không còn gì phải hối hận cả“ Ừm, được.”
Nhận được sự đồng ý của cô, anh trở nên vô cùng kích động, lúc này mới to gan, chậm rãi cởi chiếc váy trên người cô ném xuống góc giường...
Làn da của cô rất trắng, giống như làn da của em bé, khi ở dưới ánh đèn lờ mờ, lại càng kích thích thị giác của anh, khiến anh muốn ăn sạch sẽ cô.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, sau đó bàn tay xấu xa len vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại ở giữa kia, giọng nói khàn khàn: “Anh sẽ nhẹ nhàng, nếu đau thì nói cho anh được không.”
“Phong… đừng làm… khó chịu...” Toàn thân cô như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay của anh đã xông vào.
Trống ngực cô đập liên hồi, nắm chặt lấy ga trải giường thở gấp, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa cảm thấy muốn nó nhiều hơn, đôi môi bất giác phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu, cảm giác đôi môi ấm áp của anh hôn vào cổ mình, cô cũng phối hợp ngẩng đầu lên. Một tay anh vuốt ve sống lưng cô, đồng thời say mê cắn mút đỉnh hồng của cô.
Ánh mắt Doãn Nguyệt Khuê vô cùng mông lung, cảm giác hơi lạ nhưng cũng cảm giác vô cùng thoải mái.
Lục Minh Phong nâng hai chân của cô lên, vắt lên trên vai của anh, ánh mắt nóng rực nhìn vào thứ ẩm ướt mềm mại kia. Đây là lần đầu của cô, anh nhất định phải làm cho cô đủ ẩm ướt như vậy cô gái của anh mới không vì anh mà bị đau.
Doãn Nguyệt Khuê cong người lên, một giây sau cô liền hoảng sợ túm lấy mái tóc đen của anh, vội vàng kêu lên, “ Phong…Anh... Đừng chỗ đó... A... Ưm...Bẩn lắm” Môi cô bật ra tiếng kêu không thể kìm nén, lắc đầu làm mái tóc rơi ra loạn xạ, hơi thở dồn dập, đáy mắt ngân ngấn, cảm thấy phía dưới của mình như đang bị hàng nghìn con kiến ra sức cắn xé.
“ Không bẩn…” Vừa trả lời cô xong anh lại chuyên tâm vùi đầu vào giữa hai chân cô, cánh môi mỏng hé mở ra sức tàn phá nơi thánh địa kia khiến nó càng ngày càng ẩm ướt.
Tiếng hôn mút hòa lẫn với tiếng rên rỉ kích động tạo nên một khung cảnh hết sức ái muối….
Cô không dám nhìn cũng không dám tin, cánh tay vô lực nắm lấy mái tóc đen của anh, muốn đẩy anh ra nhưng cũng muốn được nhiều hơn, khuôn miệng nhỏ chỉ có thể hé ra, phát lên những tiếng kêu đã cố gắng kìm nén.
“ Chồng… anh… Ưm...A”
“Thoải mái chưa? Hửm?”
“Uhm...”