Nhìn bộ dáng vừa vội vàng vừa tức giận của hắn, lòng ta không khỏi cảm thấy ấm áp, trong hoàng cung lạnh lẽo vô tình này, vẫn có người quan tâm ta, yêu quý ta, điều này làm ta hạnh phúc hơn cả.
“Không có, không có ai bắt nạt ta, tại ta không cẩn thận nên bị bỏng.”
“Tại ngươi? Sao đột nhiên lại bị bỏng?”
Ta không muốn nói cho hắn biết chuyện của Diêu Ánh Tuyết, liền nói bừa,“Tối hôm qua lúc châm đèn ta không cẩn thận nên bị ngã, sáp đèn rơi xuống tay ta nên mới bị bỏng.”
Hắn nghe xong, nâng tay ta lên nhìn kỹ một chút, đau lòng nói: “Sao lại bất cẩn như vậy? Có nặng không? Còn cử động được không?”
Ta vui mừng cười nói: “Không nghiêm trọng, đừng lo lắng, quá hai ngày nữa là có thể làm điểm tâm ngon cho ngươi ăn rồi.”
Hắn nghe xong, tỏ ra không vui, oán hận nói: “Ta, ta không phải vì điểm tâm, ta là …là …”
Nhìn hắn ấp úng nửa ngày nói không ra lời, mặt mũi sầm lại rồi lại đỏ bừng, ta mỉm cười,“Được rồi, ta biết ngươi là quan tâm đến ta.”
Ta nâng bàn tay bị thương vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Vũ.”
Đôi khi mong muốn rời xa cuộc sống hiện tại, nhưng điều khiến ta luyến tiếc nhất chính là sự trong sáng không chút đen tối của Du Nhi, còn có sự thẳng thắn lỗ mãng của Tiểu Vũ, nếu thật sự phải rời khỏi, bọn họ chính là những người mà ta lo lắng nhất…
Còn những người khác, ta chỉ cần nghĩ tới liền hung hăng gạt bỏ hình bóng quen thuộc mà u ám kia ra khỏi đầu.
Hắn, không thuộc về ta, mà ta, cũng tuyệt đối không thuộc về hắn!
Tiểu Vũ nhìn ta, hai mắt sáng ngời, mặt mũi càng đỏ hơn, một lúc lâu sau, hắn mới đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi Thanh Anh, hôm nay ta tới là muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Dạ yến đêm mai, ngươi… ngươi có tới không?”
Ta nghi hoặc một chút, không biết vì sao hắn lại hỏi ta việc này, nhưng ta cũng nhanh chóng hiểu ra, hắn là tùy tùng của Điện hạ, sẽ theo ĐIện hạ tham dự, cho nên mới hỏi ta. Nhưng nhớ tới những lời Du Nhi vừa nói, đến Dương Kim Kiều còn bị Diêu Ánh Tuyết phạt cấm túc, còn không cho các cơ thiếp khác tham dự nữa là ta.
Ta cười nói: “Tay của ta bị thương, phu nhân sẽ không cho ta đi.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: “Ừm, vậy ta an tâm rồi.”
“Sao cơ?”
“Không, không có việc gì.” Hắn dường như rất cao hứng, nói: “Vậy ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, ta về đây, tối mai ta sẽ lại đến thăm ngươi!”
Nói xong, hắn liền vẫy vẫy tay với ta, rồi xoay người rời khỏi.
Ta còn chưa phục hồi tinh thần, nhìn bóng lưng hắn dần biến mất, cũng có chút buồn cười, đứa nhỏ này, luôn lỗ mãng như vậy, không đầu không đuôi, thật khiến người ta không yên lòng.
Quay đầu lại nhìn căn phòng bên cạnh hồ, hoàng hôn tuy đã buông xuống nhưng vẫn còn le lói ánh dương, trăng cũng đã lên, ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu xuống nước, phảng phất một mảnh ánh sáng trắng rạng rỡ.
“Thiên giang hữu thuỷ thiên giang nguyệt……”
(Ngàn sông có nước ngàn sông trăng)
Thời gian trôi qua nhanh như dòng nước chảy, trời tối rồi, dù là tiết tắm lan cũng chỉ là một hồ nước bình thường, ánh trăng phản chiếu rực rỡ, tròn đầy như Ngọc, ánh sáng bạc tỏa ra trong veo mà lạnh lùng
Nhưng bên kia Thượng Dương Cung lại vô cùng náo nhiệt.