Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 47: Ai bắt nạt ngươi hả



"Ngươi nói cái gì? Thái tử điện hạ?"

"Đúng vậy", Du Nhi nghiêm túc gật đầu, nói: "Ta thấy lần trước hắn đến Nội Tàng Các, đối xử với ngươi cũng không tồi, hắn là người tốt, hẳn sẽ giúp ngươi đi?"

Trong lúc này ta không biết nên khóc hay nên cười.

Nha đầu kia tiến cung nhiều năm như vậy vẫn còn rất khờ dại, cư nhiên còn muốn vì chuyện này mà đi cầu Thái tử điện hạ, không nói đến đường đường là Thái tử sao có thể đi quản mấy chuyện vặt vãnh này, mà hắn còn nhớ rõ ta sao?

Vì thế, ta gập đầu ngón tay gõ lên trán nàng ấy một cái: "Ngươi đó, thật là sốt đến choáng đầu, nói năng hồ đồ!"

"Thanh Anh, ta không nói hồ đồ, " Hai mắt Du Nhi vụt sáng, nói với ta: "Ngươi có biết ngày đó ta đi ngang qua Nội Tàng Các, đã thấy gì không?"

"Ngươi thấy cái gì?"

"Ta nhìn thấy, Thái tử điện hạ một mình đứng trước cửa Nội Tàng Các, bên trong rõ ràng cũng có cung nữ đang trực, nhưng hắn không đi vào, chỉ đứng ở đó nhìn, giống như - - giống như đang nhìn vật nhớ người đó."

Ta nghe thấy liền sửng sốt, không biết vì sao trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tuấn tú kia.

Còn nhớ rõ hắn khẽ mỉm cười, nói với ta - - "Ngươi vẫn còn ở Nội Tàng Các, bản cung thật cao hứng."

Hắn, chẳng lẽ còn nhớ rõ ta?

Nghĩ đến đây ta bỗng cảm thấy buồn cười, làm sao có thể, ta đã từng gặp qua Thái tử phi Nam Cung Ly Châu, dung nhan khuynh thành, ai còn có thể dưới ánh hào quang chói rọi lại đi tìm đom đóm mỏng manh yếu ớt? Thái tử hắn, sao có thể nhớ rõ một Nhạc Thanh Anh nho nhỏ là ta?

Vì thế ta cười ảm đạm: "Du Nhi, ngươi đừng ngây thơ như thế, đó là Thái tử, chúng ta chỉ là cung nữ, hắn làm sao có thể nhớ rõ ta."

Du Nhi nhìn ta, bĩu môi cúi đầu.

Nhìn nàng ấy uể oải, ta an ủi nàng ấy nói: "Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định không có việc gì."

Sau tiết Trung Thu, chính là ngày hoàng cung đại xá, ta có thể vĩnh viễn rời khỏi chỗ này, mặc kệ bây giờ có xảy ra chuyện gì, ta nhất định phải nhịn!

Huống hồ, ta bị thương, Diêu Ánh Tuyết nhất định sẽ không cho ta đến dạ yến, chỉ cần nàng ta không xảy ra chuyện gì, chịu thêm mấy ngày nữa, ta có thể chờ đến ngày đại xá rồi!

Chỉ cần qua dạ yến tối mai, toàn bộ đều sẽ tốt.

Nghĩ như vậy, trong lòng cũng dâng lên chút hi vọng, ta mỉm cười nói: "Được rồi, ngươi cũng đã ra ngoài một lúc, đừng về muộn, bị ma ma phát hiện sẽ không tốt, nhanh về đi."

Du Nhi lưu luyến nhìn ta: "Vậy, ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt."

"Yên tâm đi."

Ta miễn cưỡng đứng dậy đưa nàng đến cửa, lúc này mặt trời đã ngả về tây, gió đêm hơi lạnh, nàng ấy không cho ta đi nữa, dặn dò ta vài câu, sau đó một mình rời khỏi Thượng Dương cung.

Ta đứng ở cửa, nhìn bóng lưng nàng ấy biến mất nơi cuối đường, lúc này mới xoay người chuẩn bị vào nhà, nhưng vừa quay người, đã thấy một người nhảy đến bên cạnh, đứng trước mặt ta: "Thanh Anh!"

Ta hoảng sợ, tập trung nhìn thì ra là Tiểu Vũ!

"Tiểu Vũ, sao ngươi lại tới đây?"

Hắn cười tít mắt: "Mấy ngày nay cũng chưa gặp ngươi, ta lo lắng cho ngươi!"

Nói xong, hắn lập tức nhìn đến vết thương được băng bó trên tay ta: "Sao lại thế này?"

Ta vội vàng muốn rút tay về, nhưng hắn lại nắm chặt không rời, mày kiếm nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ: "Làm sao ngươi lại bị thương? Ai bắt nạt ngươi hả?!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv