‘’A?’’
Ta chấn động, mở to hai mắt nhìn hắn, đã thấy hắn miễn cưỡng nâng mí mắt nhìn ta, thấy ta hồi lâu cũng chưa phản ứng, đã nói: ‘Đóng cửa.’’
…
Trực đêm, chẳng lẽ muốn ta ở lại chỗ này, ở lại trong gian phòng chỉ có hắn, cùng hắn đơn độc ở chung, suốt cả một đêm sao?
Vừa nghĩ đến đây, ta chỉ cảm thấy cả người có chút bối rối, lắp bắp nói: ‘Điện hạ, nô tỳ - nô tỳ đi réo người đến, Lưu công công, nhất định sắp xếp.’’
‘Lớn mật!’’ Hắn nhíu mày rậm lại: ‘Lời bản cung nói, ngươi cũng dám cãi lời.’’
‘Nô tỳ không dám!’’
‘’Nếu không dám, vậy thì đi đóng cửa.’’
‘’…’’
Biết hắn nổi giận, ta cũng không dám nhiều lời nữa, so với Diêu Ánh Tuyết ngày thường luôn làm khó xử ta, người nam nhân trước mắt này mới là nơi chân chính khiến ta sợ hãi. Ta chỉ có thể từ từ đi qua đóng cửa lại, sau đó từng bước một di chuyển đến bên giường.
Ngồi đến ghế nhỏ bên giường, trong màn che truyền đến tiếng cởi quần áo, ta cúi đầu càng thấp hơn.
Sau khi hắn nằm xuống, an tĩnh một chút, lại mở miệng: ‘’Không gì qua đêm?’’
‘’Ách?’’
‘’Ngọn nến.’’
‘’A…’’
Ta vội vàng đứng dậy đi thổi tắt nến trên bàn giá cắm, chỉnh lại gian phòng tự nhiên lâm vào một mảnh hắc ám.
Càng hắc ám, mũi của con người lại càng minh mẫn, ta ngồi ở ở gian phòng vừa mới trải qua một hồi ái dục vướng mắc, trong không khí thậm chí lại vẫn tràn ngập hương vị ái ân nồng đậm, không ngừng xuyên vào trong lỗ mũi, không chỉ là thế, còn có tiếng hít thở của hắn, cũng ở gần bên tai….
Tay của ta đặt trên đầu gối khẽ run lên.
Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm lại vang lên tiếng của Bùi Nguyên Hạo, mang theo chút khàn khàn khác thường: ‘’Trà.’’
Sao hắn lại khát như thế, vừa mới uống vào một tách mà?’’
Ta vội vàng đứng dậy, đốt nến, ánh sáng chiếu rọi qua tấm màn che, ẩn hiện nhìn thấy thân hình của hắn, trong ngực lên xuống kịch liệt, ta vội vã rời mắt đi, đi đến bên cạnh bát rót cho hắn một tách trà, hai tay dâng qua đi: ‘’Điện hạ, mời dùng trà.’’
Màn che bị vén lên, một bàn tay duỗi ra, đột nhiên đồng loạt bắt được cổ tay của ta.
Tay của ta mạnh mẽ run lên, giống như bị phỏng, chén trà rời khỏi tay, lập tức đánh nghiêng giá cắm nến bên giường, ánh nến văng khắp nơi, màn che buông xuống dưới đất lập tức bị nhuốm lửa, dấy lên một đám lửa nhỏ.
‘’Điện hạ!’’ Ta vừa sợ vừa hoảng, theo bản năng bắt đầu từ chối, nói: ‘’Nô tỳ biết tội, xin điện hạ buông tay!’’
Nhưng người kia lại chặt chẽ bắt lấy tay của ta, một chút cũng không hề thả lỏng, mà càng ngày càng gấp, trái tim của ta cũng càng ngày càng hoảng, bắt đầu dùng lực vùng vẫy, lúc mở miệng nói chuyện, âm thanh cũng đang phát run: ‘’Điện hạ, cháy rồi, cháy…’’
Nói còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên dùng lực, thậm chí ta còn chưa phản ứng kịp, tất cả người đã bị hắn kéo đến trên giường, nghiêng người, đè ta ở dưới thân.
Hắn cúi người nhìn ta, trong phòng u ám như thế, ta hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy hắn đầy mồ hôi ẩm ướt, ánh lửa nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời giống như con thú thèm khét máu tươi.
Khều nhẹ khóe miệng, lộ ra nét cười quỷ dị.
‘’Trước tiên cùng ta.’’