Lại là một đêm mị hoặc nhuốm đầy dục vọng.
Cũng giống như lần trước, ta lại một mình dựa vào cánh cửa ngoài hành lang dài, phải nghe tiếng rên rỉ say đắm lòng người cùng tiếng thở dốc nặng nề mãi tới tận đêm khuya, mùi hương mê hoặc cùng tiếng hít thở không ngừng lan tràn khắp không gian.
Không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc rốt cuộc cũng dừng.
Lúc này ta mới hạ bàn tay đang bịt chặt lỗ tai xuống, nhưng đúng lúc đó giọng nói của Diêu Ánh Tuyết lọt vào lỗ tai ta.
“Điện hạ.”
Cũng giống như lần trước, âm thanh kiều mỹ mang theo một tia lười nhác cùng sự quyến rũ nhàn nhạt, đúng là câu hồn nhiếp phách.
Nhưng ngoài dự đoán, bên trong còn truyền ra một câu khác khiến ta giật mình.
“Được rồi, nàng về đi.”
Giọng nói của Bùi Nguyên Hạo vẫn còn mang theo hơi thở thấm đẫm dục vọng, nhưng lời thốt ra lại lạnh nhạt như vậy, hắn cứ thế để Diêu Ánh Tuyết trở về sao?
Quả nhiên, Diêu Ánh Tuyết cũng ngây ngẩn cả người,”Điện hạ, thần thiếp..”
“Đêm nay bổn cung muốn ngủ một mình, nàng về đi.”
…
Trầm mặc một lúc lâu, ta nghe thấy tiếng mặc quần áo, nhưng mãi mà không mặc xong, như bị vướng mắc ở đâu đó, liền nghe thấy Bùi Nguyên Hạo nói,”Để người hầu vào giúp nàng.”
“Vào đi!”
Thanh âm của Diêu Ánh Tuyết vẫn rất dịu dàng, nhưng ta biết trong lòng nàng ta nhất định đang rất tức giận, vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy màn ngủ buông xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng một nam nhân, mà Diêu Ánh Tuyết đã xuống giường, đang khoác mảnh lụa lên người, nửa bầu ngực lộ ra, trên da thịt trắng tuyết vẫn còn đầy những vết màu phấn hồng.
“Thất thần làm gì? Còn không mau qua đây?”
Ta vội vàng thu hồi ánh mắt, đi tới giúp nàng ta mặc áo.
Trong khi đó, Diêu Ánh Tuyết có quay đầu lại vài lần, dường như hy vọng Bùi Nguyên Hạo có thể giữ nàng ta lại, nhưng hắn dường như đã ngủ thiếp đi. Y phục đã mặc xong, nàng ta cũng không thể chần chừ nữa, chỉ có thể nén giận cúi đầu,”Thần thiếp cáo lui.”
Nói xong liền dẫn ta đi tới ngưỡng cửa.
Vừa mới đặt một chân ra ngoài, sau lưng liền nghe thấy giọng nói lười nhác của Bùi Nguyên Hạo,”Trà.”
Ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn, lại nhìn Diêu Ánh Tuyết, gương mặt nàng ta vốn đang ửng hồng giờ lại tức giận đến trắng bệch, cắn răng nói,”Mau quay lại!”
Nói xong nàng ta liền vung tay áo, xoay người rời đi.
Ta đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng ta biến mất trong bóng đêm, chỉ có thể quay vào trong, đến bên bàn rót một chén trà, nhẹ nhàng mang tới trước giường,”Điện hạ, mời dùng trà.”
Một bàn tay đưa lên vén màn che, hắn xoay người nhận lấy trà liền nhìn thấy ta.
“Là ngươi?”
Ta ngẩng đầu theo bản năng, trái tim nhảy nhót như muốn bắn ra ngoài.”
Hắn ngồi trước mặt ta, xiêm y rộng thùng thình khoác lên vai, không hề buộc lại, vồng ngực rắn chắc tráng kiện lộ ra, làn da màu mật dưới ánh sáng nhàn nhàn trơn bóng, một đầu tóc dài như mực buông xuống, ôm trọn gương mặt tuất dật lạnh lùng, càng làm nổi bật vài phần tao nhã cùng sự ngang ngược của hắn.
Mặt ta nóng lên, vội vàng cúi đầu.
Hắn cầm lấy chén trà uống một ngụm, rồi lại nhìn ta đăm chiêu.
Cuối cùng đợi hắn uống hết trà, đưa lại chén cho ta, ta mới ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa muốn lui ra liền nghe thấy hắn nói,”Tối nay ngươi trực đêm đi.”